Đời người không có quá nhiều mốc kỉ niệm, vòng đi vòng lại sự trọng đại cũng đứng trong khuôn khổ của hôn nhân. Trước mắt Dương Hiểu Tình hoàn toàn mịt mù, khi mặc lên mình bộ y phục chính tay anh thiết kế cô mới biết mọi thứ gần như chuyển hóa quá nhanh. Đứng trước tấm gương lớn, ngắm nhìn mình trong độ tuổi sát hai bảy thôi cũng đủ thấy vết thương đâu đó chợt vơi đi. Giống như đống tro tàn năm đó bị gió thổi đi, không quá nhiều nhưng đủ cho bản thân cô nhẹ nhõm hơn.
Trang sức được Trần Mặc Cảnh đưa đến có thể coi là đầy đủ, chi tiết tinh tế rất bắt mắt. Mạn Lam đứng phía sau Dương Hiểu Tình khẽ nói. " Sau hôm nay, con sẽ có nhiều sự thay đổi. Tuy không ép được con làm điều mình không thích nhưng với bổn phận mới thực sự không đơn giản. Có thể sẽ có những xích mích không nghĩ đến, nó đường đột lắm nên hãy chính chắn hơn một chút."
Cô quay lại nhìn người phụ nữ lớn tuổi nhưng nhan sắc vẫn khiến nhiều người khen ngợi, bà chỉ mặc bộ váy giản dị do chính tay con trai thiết kế. " Con không biết nữa, cho đến hôm nay đi đến lựa chọn cuối cùng con nghĩ mình sẽ cùng với anh ấy làm tốt hơn. Bác biết không, con sẽ chỉ bước lên lễ đường một lần thôi.. Con từng nghĩ thế. " Cô thở dài, cúi đầu xuống. " Trước đây, con khăng khăng với chính bản thân, con chỉ cần anh ấy giữ con bên cạnh là được. Suy nghĩ con rối tung, lúc cần anh ấy, lúc hận anh ấy, lúc muốn anh ấy lưu luyến mình. Nhưng rồi lớn hơn, con thấy mối quan hệ này có tình yêu, con khẳng định được anh ấy có tình cảm với mình thì bắt đầu trở nên hiểu chuyện. Con không cần anh ấy cũng được, cũng không gặp anh ấy cũng được.."
Dương Hiểu Tình nhìn Mạn Lam, sống mũi đã cay. " Thực sự, đến ngày hôm nay.. Con mới biết không phải là không cần mà không dám. Con chỉ sợ mình lại biến thành kẻ ngốc, sợ mình không thể đối diện với thứ tình cảm chôn sâu trong lòng. Khi đầu con trở nên trầm cảm, chỉ cần nghe thấy tên anh ấy cả ngày cũng biến thành biển rộng. Trống rỗng đến mức chỉ biết nghe những âm thanh với hình."
Cô hít thở sâu khẽ cười. " Con sắp thành vợ người đàn ông đó rồi.. Con thực sự không nghĩ sau những khoảng thời gian xung đột lại có thể êm đềm."
Với hình ảnh cô con dâu trước mắt Mạn Lam vốn đã rất ngưỡng mộ, cô gái đó chịu khó ngồi im để chờ hồi âm của tình yêu. Bà biết lòng con bé luôn hận Trần Mặc Cảnh nhưng cô biết thông cảm, biết nhận lấy những ánh nhìn theo hai chiều. Có lẽ cư xử lời nói về chuyện tình yêu khiến nhiều người cho là cô như nhược, thế mà với bà cô lại kiên cường đến mức nước mắt đọng lại khoé mắt xinh đẹp liền vội đưa tay lau đi. Bà có thể chưa hiểu nhiều về cả con trai và cô gái này nhưng ở đâu đó chỉ biết ủng hộ. Nhất định sẽ là kết cục yên bình nhất.
Khi không gian lắng động lại với tiếng nhạc ánh mắt của khách mới đều hướng về phía Dương Hiểu Tình cùng với Dương Nhược Thiếu. Hai người này khách mới không phải lần đầu gặp, chỉ là khi nhìn khung cảnh ấy nhiều kẻ bất chính lại nghĩ về gia đình họ.
Mỗi người một hoàn cảnh, có người đàn ông chỉ biết lặng đi để nghĩ về cô con gái bị mình ghẻ lạnh.
Còn với Dương Nhược Thiếu ông chỉ biết kìm nén sự xúc động, ông không còn trẻ để quát nạt đứa con gái đó nữa. Ngày hôm nay với ông như một cuộc giao bán, bán thứ ông yêu quý nhất với con số không đồng. Những ngày còn trẻ ông nghĩ sẽ để nó có cuộc sống yên bình nhưng không ngờ đến giờ nó mới hạ chân để hưởng chút hạnh phúc. Nó gầy đi nhiều, nó ít nói, ít cười cũng ít gọi về nhà mà rúc vào đống công việc. Giờ chắc ổn hơn rồi.
Khi giao lại cô cho Trần Mặc Cảnh ông chỉ nói một câu. " Đây là lựa chọn của con, con phải chịu trách nhiệm với chính mình từ nay."
Bước chân ông chậm rãi quay đi, cổ họng Dương Hiểu Tình nghẹn ứng lại. Cô đi theo người đàn ông trước mặt để rồi khoé mắt cũng nhoè đi. Trước sự chứng kiến của hàng ngàn người, tiếng vỗ tay nhiều đến mức âm thanh chợt lãng đi trong giây lát. Nhìn về phía bố cô như một khoảng lặng, ông im bặt nhìn đứa con rồi khẽ cười.
Khi đó, nhẫn cũng trao đến tay. Khoảnh khắc thứ kim loại lạnh ngắt chạm vào da thịt như ghim sâu vào lòng cô. Trần Mặc Cảnh nói. "Anh chờ em đến ngày này như một kì tích vậy. Lòng vừa thấy hồi hộp lại không trách nổi sự xúc động."
Ánh mắt người phụ nữ ướt nhoè, đôi tay vội nắm lấy tay anh nhìn hai vật đồng đều trên tay. Cô khẽ cười nói. " Em yêu, cần.. rất thương anh. Chưa bao giờ em thấy mình có thể bình thản như giờ, em có thể bắt được anh sau gần ấy năm."
" Cảnh.. em là vợ hợp pháp của anh."
Âm thanh ấy vang lên khiến không gian ngưng đọng lại chút ngưỡng mộ, ánh mắt cử chỉ của Dương Hiểu Tình ướt đi vì những năm tháng đau thương. Cô chưa từng cho rằng tình yêu đó có sức sống, mặc cho cô đã tự nhủ rằng cố gắng thêm chút sẽ được. Nếu không phải đứng tại đây vào thời điểm này, có lẽ cô kí ức cũng chỉ là hố sâu nhấn chìm cô. Nhìn anh ấy trước đây và bây giờ cũng khác dần...
Dần mọi chuyện lại quy về sự bình yên...
Công việc của Trần Mặc Cảnh sau đó không có nhiều thay đổi, anh chỉ dành nhiều thời gian để đi chơi cùng với gia đình hơn. Trước khi có đứa con đầu cả hai cùng nhận nuôi một cậu con trai.
Sau bốn năm cưới, Dương Hiểu Tình mới có khả năng sinh con. Đứa đầu là Trần Lục Bắc, nhanh nhẹn hơn đứa thứ hai nhiều. Năm đó cũng gặp nhiều khó khăn nên đứa con gái thứ hai của cô trở thành kẻ vô hình trong gia đình. Nó mang họ Hạ tên Bách, sống xa bố mẹ từ năm một tuổi nên tính cách hơi bộc trực.
Năm Hạ Bách trong mười sáu tuổi.. Dương Hiểu Tình mắc bệnh phổi nặng nên qua đời. Gia đình cũng dần trở nên thăng trầm, mỗi người một nhà, một việc, một chuyện tình không lối thoát.
End.
Cuốn tiếp theo của đời Trần Mặc Cảnh và Dương Hiểu Tình: Ánh Hạ Trầm Luân