Nghe cô ta nói vậy, dương tuấn vũ cũng nhận ra khi đó mình mất kiểm soát mà ra lực hơi quá tay. cũng không thể trách hắn được, trước nay toàn đánh nhau với mấy tên so sánh như cục đá cũng không nói quá, hắn chưa có đánh nhau với mấy người bình thường bao giờ, chưa kể mấy tên thận hư vì chơi gái quá nhiều đó thì đối với hắn chỉ yếu như sợi bún. mà đã là sợi bún thì có bị đứt cũng không thể trách hắn được. tuy vậy, dương tuấn vũ cũng cần phải chú ý hơn về sau.
Vương tố uyên thấy hắn nghe mình nói vậy mà chỉ cười khẩy, sau đó lại quay về dáng vẻ chẳng thèm nói gì, điều này làm cô cũng rất ức chế, bảo sao tên tấn phát lại hét lên như vậy. lời cô đang định nói ra thì hắn lại lên tiếng trước làm cô …ức chế lắm rồi.
- tôi không còn gì để nói, cô có thể lên lạc với người nhà tôi để tìm hướng giải quyết. nếu đã không cho về thì ở đồn cảnh sát cũng không đến nỗi không cho phạm nhân ăn cơm chứ? tôi ăn rất đúng giờ, hiện tại đã thấy đói, cô có phải nên dừng thẩm vấn một chút đợi tôi ăn cơm xong không?
À tiện thể lúc cô đi ra ngoài gọi cho tôi một suất, tôi rất dễ ăn, gì cũng ăn được nên cô cũng không cần phải chọn. ừm, tôi là học sinh không có tiền, đồn cảnh sát không phải cũng cần phải mua phiếu cơm chứ? ừm, được mời bữa cơm miễn phí ở đây cũng không tệ.
Nghe hắn nói những lời như vậy, vương tố uyên cảm thấy mắt mình tối lại như sắp ngất đi. lại có kẻ vô liêm sỉ như vậy? nhờ cảnh sát trưởng gọi cơm? hắn nghĩ đồn công an là quán ăn miễn phí chắc? cô ăn còn phải mua vé tháng kìa.
Vương tố uyên tức giận, mắt đã muốn phun ra lửa, cô giận quá hóa cười nói:
- cậu nếu đã muốn ăn cơm ở trại giam thì tôi cũng không cản. tốt lắm, ăn ở đây cũng là một trải nghiệm mới, vừa thú vị vừa rất kích thích đúng không? được được. tôi sẽ cho người lấy cơm cho cậu, nhớ ăn từ từ kẻo nghẹn chết tôi không chịu trách nhiệm đâu.
- vậy thì cảm ơn rồi. cô đi vui vẻ, cẩn thận kẻo vấp ngã.
Vương tố uyên đứng dậy xoay người đi đến cửa thì nghe hắn nói với theo sau lưng như vậy thì chân vấp vào gờ cửa suýt ngã. cô cắn chặt môi, lồng ngực lớn phập phồng theo cơn giận, cô phải kiềm chế lắm mới không chửi tục lên, cô nhanh chóng đi, mỗi bước chân như có thù với sàn nhà, tiếng giày vang lên “bịch bịch”.
Dương tuấn vũ không hiểu sao nhìn thấy cái vẻ mặt chán ghét của cô nàng này lại rất muốn trêu tức cô ta. cảm giác buồn bực không chỗ phát tiết cũng vơi đi không ít. hắn lần đầu tiên trong những ngày qua đã nhếch mép lên một nụ cười lưu manh.
- chơi đùa vậy là đủ rồi. triệu cơ, em liên lạc với vân tú đi, bảo cô ấy gửi một luật sư tới.
- vâng.
Gần như ngay lập tức vân tú nhận được tin nhắn mật mã, đọc xong thì cô cũng trợn mắt cạn lời, boss từ khi nào lại hạ thấp hình ảnh đi đánh mấy tên ất ơ rồi. cô bóp bóp trán thở dài, nhưng đồng thời cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm, cậu ấy cuối cùng cũng chịu liên hệ với cô rồi.
Vân tú rất nhanh gọi cho luật sư riêng của tập đoàn đi tới đồn cảnh sát vĩnh hà, cô cũng đã dặn kỹ anh ta không cần quan tâm thân chủ là người thế nào, chỉ cần bảo lãnh cậu ta ra là được, còn tiền bồi thường thì cứ liên lạc lại cho cô, cô sẽ gửi tiền phạt.
Luật sư nhận được cuộc gọi của giám đốc tài chính của tập đoàn thì vội vàng chạy đi ngay.
Khi ông ta đến thì những người có chút máu mặt của đồn cảnh sát đều trợn mắt, sao ông ta lại chạy đến đây làm gì? hôm nay đâu có xử lý vụ gì lớn đến nỗi cần tên luật sư này xuất hiện ở đây chứ?
Tấn phát rất nhanh chạy đến cười bắt chuyện:
- hôm nay cơn gió nào khiến luật sư trưởng tống của văn phòng luật nổi tiếng số một số hai của hà đô lại đến sở cảnh sát nho nhỏ của chúng tôi vậy?
Luật sư trưởng tống chính là vị luật sư nổi tiếng xử lý mọi chuyện chỉ trong một phiên tòa, chưa bao giờ biết mùi thất bại, mọi vụ án đến với tay ông ta đều nhận được kết quả tốt nhất. ngay cả nặng nhất cũng chỉ là án hòa, cả hai bên đều bồi thường một chút. tuy vậy, nguyên tắc của ông ta là trong một năm chỉ nhận đúng 8 vụ án, nghe nói ông ta sinh ngày 8/8/1968, có lẽ đó chính là nguyên nhân.
Vụ án lớn nhất ông ta nhận là liên quan đến vụ kiện của một tập đoàn về thực phẩm, năm đó chính ông ta góp cánh tay lớn nhất kéo phó bộ trưởng bộ nông nghiệp xuống nước. vụ đó đã làm rung động cả nước. mọi người dân thường thì chỉ biết có một vị phó bộ trưởng dùng luật ngầm chèn ép một doanh nghiệp, mà chủ tịch của doanh nghiệp này đã khiến cho cô bồ xinh đẹp cắm sừng ông ta.
Nhưng là những người liên quan trực tiếp trong bộ máy chính quyền, an ninh nên người có chút bối cảnh đều biết tất cả đều do vị luật sư này đã dùng lời lẽ sắc bén dồn vị phó bộ trưởng tự lòi cái đuôi cáo ra, sau đó tung ra bằng chứng thép mà chẳng ai biết ông ta thu thập được từ lúc nào. lần bê bối đó cũng chỉ được hoàn thành trong một phiên tòa, kẻ có tội đã phải đứng ra đầu thú để nhận sự khoan hồng. khi đó tống thần mới 31 tuổi. trong suốt 10 năm qua ông ta đã xử lý gọn gàng 80 vụ không ít không nhiều.
Vương tố uyên thấy vị luật sư này đến thì cũng phải lễ phép vài phần. cô nói:
- không biết luật sư tống đến đây tìm ai?
- ồ, tôi có người nhờ đến bảo lãnh cho một học sinh, ừm, cậu ta tên là dương tuấn vũ.
Tống thần mở sổ cá nhân ra đọc rồi nói. ông ta luôn có thói quen ghi chép mọi thứ vào một quyển sổ, để đảm bảo đầu óc luôn nhẹ nhàng nhất, chỉ như vậy ông ta mới có khả năng phân tích mọi vấn đề một các nhanh nhất.
- dương tuấn vũ?
Cả vương tố uyên và tấn phát đều thốt lên.
- sao vậy? đừng nói là cậu ta đã được mọi người thả ra rồi nhé. tuy không biết tại sao vị đó lại nhờ tôi đến giải quyết một vụ ẩu