Hạ phá quân tuy là phá gia chi tử nhưng nghe thấy con số 2 triệu đô cũng giật mình, đối với tứ đại gia tộc như gia tộc hắn thì số tiền đó cũng không nhỏ, còn đối với một gia đình khá giả bình thường thì đây cũng là một con số mà họ cố gắng cả đời rồi. nếu dương tuấn vũ mà nhận lời thì chắc chắn sẽ không trả được, mà bọn bạch hổ này không phải ăn chay, cậu ta sẽ mất cả tương lai vì vụ đánh bạc này mất.
Nhưng hắn chưa kịp ngăn cản thì dương tuấn vũ đã gật đầu:
- tốt. 2 triệu đô thì 2 triệu đô.
Mọi người trợn mắt, hạ phá quân nghe hắn nói nhẹ nhàng thế thì cũng tưởng mình nghe nhầm.
Xung quanh đã nổi lên các tiếng xì xào bàn tán, còn nhóm tên bạch hổ kia cũng há hốc mồm, sau đó mắt sáng lên. bạch hổ chính là tên vui vẻ nhất, hắn cười nói:
- tốt lắm, nhóc con nói rất mạnh miệng. có đồ làm chứng chứ? thẻ ngân hàng? không có gì là không chơi được đâu.
Dương tuấn vũ cười khinh bỉ sau đó rút ra một cái thẻ đưa cho tên bảo vệ. hắn cầm thẻ rồi nghiêm túc gật đầu đi xác minh.
Sau một lát quay lại thì thái độ hắn nhìn dương tuấn vũ đã khác, mọi người cũng chỉ ngạc nhiên một chút còn hắn thì đã đơ cả ra khi kiểm tra tài khoản rồi. chiếc thẻ này sau khi rút xong 2 triệu đô thì vẫn còn không ít số 0.
Bạch hổ thấy tên này nhẹ nhàng ném ra 20 triệu đô để cược thì ngu đến đâu cũng biết tên này không nói chơi, chính vì thế hắn có lẽ cũng am hiểu barett m99 không ít. “ừm, nhìn cái dáng cao lớn, vạm vỡ của hắn đúng là không phải ăn cơm mà thành ra được như thế. có lẽ mình đã quá chủ quan rồi.” bạch hổ chỉnh đốn lại tâm trạng bước theo dương tuấn vũ lên trường bắn.
Hạ phá quân thấy thế thì cũng trợn mắt, hắn nghĩ “không nghe thấy có giám đốc nào họ dương có con tầm tuổi này a. rốt cuộc tên này là công tử con nhà ai?” hắn lắc lắc đầu, tuấn vũ đã vì hắn mà dám đánh đổi số tiền lớn như vậy thì hắn cũng không dùng tiền bạc mà phán xét nữa. người bạn này hắn đã nhận làm anh em tốt rồi.
Dương tuấn vũ sau khi nhận lại thẻ thì cũng đi ngay lên trường bắn, cũng không phải vì hắn tự tin mà ngược lại với suy nghĩ của mọi người, hắn chính là con m* nó chưa từng cầm mấy cái đồ chơi này bao giờ.
Ngoài con anaconda mà hắn làm ra, khẩu lục k54 lần xông vào đồn cảnh sát, khẩu desert eagle và khẩu súng trường m16 lần xông vào căn cứ của lũ sói xám. ngoài khẩu anaconda cầm thuận tay ra thì những khẩu khác chính là bắn loạn sau đó ném đi chứ cũng không có dùng. huống chi bây giờ lại là loại súng khác, súng bắn tỉa hạng nặng.
Vì thế hắn đi trước chính là muốn có thêm chút thời gian làm quen. hắn cũng khích tướng:
- anh gọi là bạch hổ đúng không? không định để người mới bắn trước chứ?
Tên bạch hổ này chính là muốn dương tuấn vũ bắn trước, vì hắn đã nghĩ đi nghĩ lại rồi, ngoài khu vui chơi uyên vân này thì không có chỗ nào trên cả nước được dùng khẩu barett m99 để chơi nữa.
Mà hắn chính là thổ địa ở đây rồi, từ 5 năm trước khẩu m99 được nhập về đây thì hắn đã thường xuyên bắn rồi, và cũng chưa từng nghe, chưa từng thấy có tên trước mặt xuất hiện thì làm gì có chuyện hắn được bắn m99 thật.
Chính vì thế nên nếu để hắn bắn trước mà không có thời gian làm quen thì sẽ thu được chiến thắng dễ dàng. nhưng không ngờ tên này không có ngu, hắn đã tự nhận mình làm ma mới, lại nói hắn là ma cũ, nếu mà bây giờ để thằng nhóc này bắn trước thì bạch hổ hắn chính là tên hèn nhát rồi.
Bạch hổ tuy hơi lo một chút nhưng khi nghĩ đến sự chênh lệch của phần thưởng thì chẳng có gì phải lo nghĩ nữa. nếu thắng hắn được 2 triệu đô, nếu thua thì chỉ không được trêu chọc một tên phế vật mà thôi. chỉ nhìn qua là biết cái gì đáng giá hơn.
Bạch hổ bước tới khẩu m99 đã được đội ngũ trọng tài chuyển đến vị trí thi đấu, hắn kiểm tra cẩn thận một lượt, thấy không có gì sai biệt lắm thì bắt đầu nằm xuống ngắm.
Đột nhiên tiếng trọng tài vang lên:
- chưa được bắn. các người còn chưa quyết định cự ly thi đấu.
Mọi người xung quanh lẫn hai đối tượng thi đấu cùng ngẩn ra. mịa, căng thẳng đến nỗi quên cả cái cơ bản này.
Bạch hổ ngẩng mặt lên nói:
- này, chú em định chơi sao?
Dương tuấn vũ thoáng nghĩ một chút sau đó nói:
- thi đấu 1500m.
- cái gì?
Lần này trừ hắn ra thì mọi người và cả trọng tài cũng trợn mắt thốt lên.
Bạch hổ cũng ngẩn ra sau đó cười lớn:
- chú em biết là không bắn được nên mới muốn chơi xa xa một chút, muốn hy vọng anh mày bắn không trúng ? muốn hy vọng vào vận may hả?
Mọi người nghe hắn nói thế thì mới bừng tỉnh, có tên vỗ vào đùi “đét” một cái nói:
- quá gian xảo rồi. thì ra là thế.
- chẹp chẹp, tội nghiệp cho nhóc con. chắc hạ phá quân còn chưa nói cho cậu ta nghe lão hổ là ai.
- đúng thế, thi đấu mà không biết đối thủ của mình từng làm lính đánh thuê thì đúng là thảm rồi. bắn súng chính là trò hắn chơi suốt ngày lúc trước đó. chẳng qua vì giải nghệ rồi nên mới có chút lâu không bắn thôi. thi thoảng ngứa nghề hắn lại đến đây chơi. lần trước chính là tên hạ phá quân ngu ngốc này ngựa non háu đá, bây giờ lại dẫn một con lợn đến tế.
- kệ đi, chúng mày đừng quên có cả cá cược nữa. mau mau kẻo bắt đầu là nhà cái đóng cửa.
- m* kiếp, suýt quên. mau mau đặt tiền thôi.
Dương tuấn vũ thật ra cũng có một chút ý định như thế. hắn nghe thấy cuộc cá cược trước hạ phá quân thi đấu ở cự ly 1000 m mà thua tức là tên này từ 1000 m đổ về trước sẽ bắn rất tốt. mà 2000 m thì hắn cũng không chắc mình có bắn được không, vì thế 1500 m chính là cự ly thích hợp nhất.
Hạ phá quân nghe mọi người nói thế thì mới nhớ ra mình chưa nói với dương tuấn vũ chuyện này thật. mà thật ra hắn còn chưa có cơ hội nói thì đứa bạn này đã tự ý quyết định thi đấu rồi. ài, bây giờ biết làm sao? hay là đành nhờ chị ra mặt?
Hắn quăng về