Nhân lúc bé khả hân đang giúp mẹ ăn cháo, ba người kéo nhau ra vườn hoa khuôn viên bệnh viện nói chuyện. chú long lớn tuổi nhất lên tiếng:
- trước sau gì cũng phải nói cho cô phương linh biết thôi, và cả khả nhi nữa, nó cũng lớn rồi. dù có các cô các chú hàng xóm giúp đỡ nhưng không gì bằng người nhà chăm sóc được.
Cô hoa thở dài:
- nói thì tất nhiên phải nói, nhưng quan trọng là nói như thế nào để cô ấy chịu điều trị, nhà cô ấy làm gì có tiền. tôi nghe nói điều trị cái này cũng hết mấy trăm triệu ấy mà còn chưa đâu vào đâu. chú khả văn lại bệnh tật như vậy, cô ấy chắt chiu từng đồng để lấy tiền cho chồng đi phẫu thuật, giờ lại bị thế này, ài, đúng là chó cắn áo rách, đã khổ thì chớ lại còn mắc bệnh hiểm nghèo.
- tiền điều trị của cô ấy cháu sẽ giúp đỡ, nhưng quan trọng phải nói như thế nào để cô ấy và người nhà chấp nhận.
Hai người nghe chàng thanh niên bên cạnh nói vậy thì giật mình, cô hoa lắp bắp:
- cậu … cậu nói sẵn sàng thanh toán toàn bộ chi phí sao? cậu không nói đùa đấy chứ?
- bây giờ cháu làm gì có tâm trạng nói đùa ạ.
Chú long cảnh giác:
- nói mới nhớ, rõ ràng chúng tôi chưa gặp cậu bao giờ, chúng tôi chính là hai nhà hàng xóm sát vách, nếu cô ấy có một người con rể giàu có như cậu thì chẳng thể nào không một ai biết. cậu giúp nhà họ tôi rất cảm ơn nhưng rốt cuộc cậu có mục đích gì?
Dương tuấn vũ biết chuyện đau đầu đã tới, hắn giải thích:
- nếu cháu nói cháu biết gia đình cô ấy khó khăn nên hôm nay đến giúp đỡ thì mọi người có tin không?
Cả hai cùng lắc đầu, đùa à, nếu mà nói về khó khăn thì cả cái làng này đều khó khăn, thậm chí còn có những nhà hoàn cảnh khổ hơn nhiều, vậy tại sao chàng trai này không giúp nhà khác mà lại giúp nhà phương linh?
Dương tuấn vũ cũng mệt mỏi, hắn lười nói nhiều:
- tóm lại, hai cô chú có tin hay thì tùy. cháu chỉ cần hai người nói tình trạng bệnh với cô phương linh, sau đấy báo với những người thân của cô ấy để họ vừa chuẩn bị tinh thần, vừa chăm sóc cho cô. cả hai người cứ nói có người muốn làm từ thiện cũng không cần nói cháu giúp đỡ. được chứ?
- cậu…
- mà quên mất. hai người biết bệnh viện thịnh thế chứ?
Cô hoa hai mắt có chút hiểu ra, cô ấy chỉ vào hắn nói:
- chẳng lẽ cậu là bác sĩ trong đó? bệnh viện thịnh thế ai mà không biết, đấy chính là nơi chữa bệnh miễn phí cho những gia đình khó khăn.
- đúng vậy, hai người chờ chút.
Dương tuấn vũ chợt nhớ ra cái gì đó, hắn lục lục túi áo mấy lần cũng không thấy, sau đấy chạy ra ô tô loanh quanh một lúc cũng cầm ra được hai tấm thẻ rồi đưa cho hai người, hắn nói:
- đây là thẻ yêu cầu chữa bệnh cháu có, phiền cô chú gửi cho cô phương linh và chú khả văn, nói với họ chỉ cần cầm cái thẻ này tới đó cả hai vợ chồng cô chú ấy sẽ được chữa bệnh miễn phí.
Hai người tay run run cầm hai tấm thẻ trợn to mắt nhìn kỹ, bên trên ghi dòng chữ “thẻ vip- khám chữa bệnh miễn phí tại bệnh viện đa khoa thịnh thế”.
Họ ngẩng đầu lên thì thấy cậu thanh niên này đã quay đi, cô hoa vội gọi theo:
- cậu gì ơi. sao cậu không đưa trực tiếp cho cô phương linh? này, ít nhất cũng để lại tên chứ. này !!!
Dương tuấn vũ không trả lời mà chỉ vẫy vẫy tay đi về phía nhà xe. vừa đi hắn vừa nghĩ “may mà lúc trước anh tuấn phong phải luôn mang theo thứ này để có gặp ai khó khăn thì giúp anh ấy đưa cho họ. ài, như vậy cũng yên tâm hơn nhiều rồi, hi vọng anh tuấn phong có thể chữa khỏi cho vợ chồng cô ấy. khả nhi à, em đừng lo lắng quá. mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Chú long vui vẻ cười lắc đầu nói:
- sao lại có người tốt như vậy, đây đúng là ở hiền gặp lành, lần này vợ chồng cô chú ấy có cơ hội khỏi bệnh rồi. cầu trời cho họ bình an. mau đi thôi, cô có số điện thoại của khả nhi không gọi cho nó về đi. tôi vào kể lại sự tình cho phương linh. lát nữa chúng ta còn phải làm thủ tục chuyển viện cho cô ấy nữa, sau đấy cũng cần đón chú khả văn đi một chuyến luôn.
Khi họ tới cửa phòng thì có một anh chàng hộ lý chạy tới nói:
- hai vị là cô hoa chú long?
Cả hai ngẩn ra, không biết là có chuyện gì nữa đây.
- vừa nãy có một cậu thanh niên đã đặt xe cấp cứu vận chuyển bệnh nhân rồi, khi nào mọi người làm xong thủ tục chuyển viện thì vui lòng gọi vào số điện thoại này để chúng tôi tới đón ạ.
Hai người cũng không còn gì để nói nữa rồi, họ chỉ biết mỉm cười nói cảm ơn.
Sau khi biết tin mình bị ung thư, phương linh suy sụp suýt ngất đi, hai người phải khuyên nhủ phân tích mãi, thậm chí còn mời cả bác sĩ nhàn tới giải thích thì cô mới ổn định lại tinh thần một chút.
Mẹ khả nhi nói:
- xin bác sĩ cho tôi ra viện, nhà tôi không có tiền điều trị đâu. làm phiền bác sĩ rồi.
Khả hân tuy không hiểu gì nhiều những nhìn thái độ của mọi người thì chỉ biết ôm mẹ khóc hu hu rất đáng thương.
Bác sĩ nhàn hơi khó xử:
- việc này…
Chú long xua tay:
- em yên tâm đi, vừa nãy có người đưa cho tôi hai cái thẻ khám chữa bệnh miễn phí của bệnh viện đa khoa thịnh thế. đúng vậy, chính là bệnh viện được vinh danh trên chương trình thời sự đó. người đó tặng hai chiếc thẻ rồi còn nói là chữa bệnh cho em và cho cả khả văn nữa, vì thế, hiện tại em chỉ cần thả lỏng đầu óc, yên tâm điều trị cho tốt.
Nhìn chiếc hai chiếc thẻ, phương linh bán tín bán nghi, nhưng là người trong nghề, bác sĩ nhàn chỉ cần nhìn qua cái logo cùng với con dấu đỏ thì ngay lập tức biết đây chính là “hàng thật”. cô mỉm cười nói:
- hai vợ chồng cô chú đúng là có phúc lắm đấy, chiếc thẻ này không phải ai cũng có thể đem ra tặng đâu, nếu có chúng thì có thể yên tâm rồi, ở bệnh viện này đều là các bác sĩ vừa tốt lại vừa giỏi.
Nghe lời khẳng định của cô bác sĩ này, cô hoa chú long mới thở ra một hơi, họ vẫn còn bán tín bán nghi khi cầm chiếc thẻ, giờ thì quá tốt rồi.
Cô