Lão tướng quân nhấp một ngụm trà cho đỡ khô họng sau đấy vẫn rất kiên trì giải thích cho chàng trai trẻ đang ngồi trước mặt, ông nói:
- nếu cả hai vòng thi mà có hơn 12 người vượt qua thì sẽ tổ chức thi đấu dự bị vòng thứ ba võ đài.
- dự bị?
- đúng thế. nếu chỉ có 12 người vượt qua thì chỉ cần 12 người này lên võ đài tỷ thí phân cao thấp để chọn ra 3 người chính thức và 9 người dự bị là xong. nhưng nếu có hơn số đó vượt qua vòng hai thì sẽ có vòng dự bị để chọn ra 12 người. đơn giản vậy thôi.
Có điểm khác biệt là vòng thi đấu này chỉ được sử dụng nắm đấm và những quyền thối "cú đá", tất cả các loại vũ khí sẽ bị cấm.
- ồ, vòng này có vẻ rất trực tiếp đây.
- đúng thế, nó chính là mô phỏng hai người lính trên chiến trường nếu không có bất cứ vũ khí gì thì sẽ xử lý ra sao. bởi vì võ học trước sau đều bắt nguồn từ thực lực chân chính – sức mạnh thân thể. những thứ vũ khí dao, súng chỉ là vật ngoài thân. nếu đạt tới một mức độ võ học cao thâm thì những thứ đó chẳng có ai dùng bởi vì nó quá dễ tránh. ừm, tất nhiên cái này là ta chỉ nghe người khác nói thế chứ chưa tận mắt thấy một ai như vậy.
Dương tuấn vũ cũng đồng quan điểm này, nhưng hắn không phủ nhận việc dùng vũ khí, bởi vì nếu trình độ cao mà vũ khí cấp độ cũng cao thì chẳng phải sẽ như hổ thêm cánh sao? cũng như mấy trên tiên hiệp mà hắn đọc, mấy lão bất tử chí tôn cũng vẫn xài đồ chí tôn đấy thôi.
- rất cảm ơn ngài đã giới thiệu chi tiết cho tôi như vậy.
Phong lão sau khi giới thiệu xong thì cũng hơi thất vọng vì nói thế mà hắn chẳng xoay chuyển quyết định tham gia cái quân đoàn này. ông thở dài:
- ài, không có gì. nếu cậu đã nhất trí tham gia thì ký một chữ vào đây đi, sau đó, cậu có 3 ngày về sắp xếp mọi chuyện trong nhà.
- chẳng phải tới cuối tháng mới cuộc sát hạch mới diễn ra sao?
- đúng vậy, là ngày 30/5, nhưng mà cậu không định tới tham gia cuộc sát hạch của quân khu 2 chúng tôi à?
Dương tuấn vũ ngẩn ra, lại còn cuộc sát hạch gì nữa?
Như đã dự đoán trước về phản ứng ngơ ngẩn của hắn, lão tướng quân nhếch mép cười:
- thế cậu nghĩ 200 tinh anh tham gia kia là từ dưới đất mọc lên à? tất nhiên đấy là những tinh anh của tất cả 7 quân khu trên cả nước rồi.
Dương tuấn vũ giờ cũng có chút hiểu ra, hắn nhe răng cười:
- thế tức là vẫn phải làm bài sát hạch rồi, không biết lão tướng quân có biết đề bài là gì không?
- tên nhóc cậu định hỏi trước đề thì à? nhưng mà không sao, đề thi này đã được công bố trước từ đầu năm rồi. ha hả.
Dương tuấn vũ trợn mắt, trong lòng thầm mắng “thế mà ông còn nói được à?”, nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười vì dù đề công bố rồi nhưng hắn có biết cái quái gì đâu:
- vậy xin hỏi đề thi là gì để tôi còn chuẩn bị?
Phương lão vuốt râu gật đầu, ông rất hài lòng với biểu hiện ngoan ngoãn của hắn:
- đề thi cũng không có gì to tát. vì có 7 quân khu nhưng không phải các quân khu đều có số tinh anh tham gia giống nhau, nên quy định của đoàn quân tối mật đưa ra là số binh lính được tham gia tuyển chọn phụ thuộc vào thành tích năm trước của quân khu đó.
Trong đấy: quân khu đứng thứ nhất được chọn ra 50 người, quân khu đứng hạng hai, ba, bốn được 30 người, quân khu năm, sáu, bảy là 20 người.
- ồ, chênh lệch có vẻ không nhỏ?
- ừm, nói thật với cậu, các quân khu thường quanh năm suốt tháng chỉ làm tốt nhiệm vụ của mình, nhưng lại không có sân chơi nào cho anh em trong quân được thể hiện bản lĩnh. và rồi từ khi cái quân đoàn tối mật được thành lập hơn 20 năm về trước, các anh em tự nhiên có cái để phấn đấu.
Rồi càng về sau vai trò của quân đoàn này lại càng đóng vai trò cực kỳ quan trọng, vì thế nó càng được các lãnh đạo bên trên chú ý bồi dưỡng.
Vì thế nếu nói không quá thì đây chính là đợt bỉ võ của toàn quân, và mấy cái lão bất tử kia lại rất thích lấy nó ra để xếp hạng các quân khu, mặc dù vai trò và nhiệm vụ của mỗi nơi mỗi khác.
- nghe tướng quân nói thì có vẻ ngài không thích chuyện này lắm?
- tất nhiên.
Dương tuấn vũ đầu óc nhanh nhạy như nghĩ ra điều gì, hắn thử hỏi:
- không biết năm ngoái, à không, các năm trước thứ hạng cao nhất của quân khu 2 là gì?
Như chọc đúng vào chỗ đau, lão tướng quân điềm đạm là thế cũng nổi khùng lên:
- cậu hỏi cái đấy làm gì? nếu không còn chuyện gì khác thì mau về mà chuẩn bị đi.
Dương tuấn vũ nghe thế thì có ngốc cũng biết mọi thứ có vẻ không được tốt lắm, hắn chột dạ, sau đấy cười hì hì:
- ngài còn chưa nói tên bài thi là gì?
- lão bới bới trong đống giấy rồi ném cho hắn tờ giấy ghi nội dung thi sau đấy đuổi ra ngoài.
Dương tuấn vũ đứng ở trước cửa, sau lưng là cánh cửa trúc đã đóng kín mít, hắn thầm lè lưỡi “lão già này cũng có vảy ngược a”. nghĩ đến đấy hắn suýt bật cười, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi doanh trại.
Lái chiếc xe camry rời khỏi, khi đánh lái nhìn vào gương chiếu hậu, hắn thấy trần bình nở một nụ cười lạnh.
- tên này có ý đồ xấu với anh đấy.
- anh biết rồi. ài, chưa gì mà đã đắc tội với một người khác, trong khi anh có làm gì đâu ta? đây gọi
Là ngay cả hít thở cũng bị ghét.
- hì. anh không biết một câu nói à?
- câu gì?
- giàu thì nó ghét, đói rét thì nó khinh, thông minh thì nó tìm cách tiêu diệt!
- ừm, rất đúng. thông minh, giàu có cũng