Rất cảm ơn bạn [email protected] tặng 50,000 đậu cho truyện. chúc anh em buổi tối vui vẻ.
......
Trong phòng gặp mặt các lãnh đạo, 19 người với điểm số cao nhất đang đứng thành một hàng ngang, lấy dương tuấn vũ là người duy nhất đứng riêng 1 hàng phía trước.
Lê vịnh – tổng tham mưu trưởng gật gù ánh mắt quét qua, đánh giá 20 chàng thanh niên trước mặt, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của người ở vị trí trung tâm, ông ta hứng thú hỏi:
- cậu là dương tuấn vũ?
- đúng vậy.
Dương tuấn vũ lưng thẳng tắp, giọng nghiêm túc, trả lời ngắn gọn dứt khoát, từ ngữ điệu của hắn vừa rồi có thể thấy đối với các vị lãnh đạo ngồi đây không có ai đủ làm hắn cảm thấy có chút gì đặc biệt.
Lê vịnh thấy hắn trả lời không kiêng nể và cũng chẳng muốn giới thiệu thêm điều gì về bản thân thì không những không bực mình mà ông ta lại nhe răng cười:
- rất có cốt khí, rất kiêu ngạo nhưng cậu đúng là có vốn để làm thế. ừm, nghe nói cậu xin phong lão tướng quân được gia nhập quân đoàn tối mật?
- đúng vậy. đây cũng là lý do tôi có mặt trong bổi sát hạch ngày hôm nay.
- ừm. với biểu hiện của cậu trước toàn trường vừa rồi thì chắc chắn cậu sẽ giành được một vé tham dự rồi, tuy nhiên, cậu có muốn thay đổi lại quyết định không? tôi biết lý do cậu muốn tham gia, nhưng cậu phải hiểu một khi đã gia nhập quân đoàn đặc biệt này thì sẽ không thể rút lui, trong khi cậu lại gia nhập nó chỉ với mục đích cá nhân chứ không phải phấn đấu vì đất nước, nếu cậu không yêu, không thích, không sẵn sàng xả thân vì tổ quốc thì cậu sẽ rất khó làm việc ở đấy cả đời.
- cảm ơn thủ trưởng đã cho lời khuyên, nhưng nếu có con đường khác để đạt được mục đích cá nhân thì tôi cũng không muốn mọi chuyện diễn ra như thế. liệu ngài có đường hay lối tốt nào có thể chỉ điểm cho tôi một hai được không?
Lê vịnh mỉm cười:
- tôi biết cậu có dã tâm rất lớn, và bây giờ tôi có khuyên cậu cũng sẽ không quay đầu, đơn giản bởi vì chắc chắn trong đầu cậu đã có suy nghĩ lần này có người giúp chắc gì lần sau đã nhờ được ai, thực lực tự thân luôn là thứ quan trọng nhất. vì vậy, chắc chắn cậu sẽ tham gia, đúng chứ?
Dương tuấn vũ cũng chẳng giấu giếm, đúng như lời lê vịnh nói, đã là một người muốn phát triển hùng mạnh mà không có chút quyền thế nào thì rất khó có thể làm được việc lớn, trong khi đó, làm quan chính trị không phải thứ hợp với hắn, chỉ có làm tướng, cầm quân mới là thứ hắn cảm thấy có thể nắm bắt được, hắn gật đầu:
- ngài nói rất đúng. không biết còn có chuyện gì nữa không? nếu không tôi xin phép, ở nhà còn rất nhiều việc tôi cần làm.
Phương lão tướng quân cười mắng:
- tên nhóc cậu nghĩ cứ đến đây thì rồi cướp được xuất tham dự là xong chuyện sao? tuy hôm nay khả năng của cậu rất tốt nhưng so với những quân khu, quân đoàn và quân chủng khác thì vẫn chưa nhằm nhò gì. nếu cậu không luyện tập thật tốt thì hơn 1 tháng nữa tham gia sẽ không đạt được thứ mà cậu muốn đâu.
Dương tuấn vũ ngạc nhiên, nhưng hắn chưa kịp nói thì phong lão đã nhận ra, ông giải thích:
- lãnh đạo binh đoàn tối mật vừa có công điện xin thêm thành viên, có lẽ sắp có vụ gì đó lớn, ừm, mọi khi cuộc thi đấu này chỉ diễn ra giữa nội bộ 7 quân khu, nhưng bây giờ, được sự cấp phép của bộ trưởng, lần thi đấu này sẽ bao gồm cả sự góp mặt của 6 quân đoàn "1,2,3,4", 6 binh chủng "pháo binh, đặc công, tăng thiết giáp, công binh, thông tin" và 2 quân chủng "phòng không không quân, hải quân". nâng tổng số người tham gia lên con số 2000 người.
Tuy thay đổi đột xuất và tất cả những phần thi đều vẫn được giữ nguyên, nhưng thời gian gấp gáp không thể kéo quá dài, vì thế các lãnh đạo đã thống nhất tạm thời lùi lại 1 tháng.
Tuy nhiên, các cậu đừng có vội mừng, các quân đoàn, binh chủng này không đơn giản, họ rất thiện chiến và không thua kém gì các quân khu cả, ở đâu cũng có người xuất sắc, lần này cạnh tranh sẽ rất khốc liệt, 2000 người tham gia chỉ lấy 10 người. vì thế, tranh thủ thời gian một tháng này, tất cả mọi người cùng nhau cố gắng tập luyện thật tốt cho tôi.
Dương tuấn vũ nghe thấy thế thì cũng không có ý kiến gì nhiều, nhiều người hay ít người không ảnh hưởng nhiều lắm đến hắn. tuy vậy, một tháng này nếu có cũng đủ để hắn làm được thêm một số sắp xếp cho người thân, hắn không thể ngồi ngốc ở đây cùng với toàn lũ đực rựa hôi hám này được.
Dương tuấn vũ giơ tay xin ý kiến, nhận được cái gật đầu của phong lão, hắn nói:
- thời gian có thêm một tháng nên tôi cũng có thể sắp xếp thêm được một số việc liên quan tới tình hình công ty, không biết các vị có thể xem xét giúp không? dù sao tập luyện cũng là thứ hàng ngày, không phải vài hôm là có thể thay đổi được gì nhiều, nếu sắp xếp xong sớm tôi sẽ tranh thủ tới đây tập luyện.
Kỳ kèo vài câu cuối cùng cũng không thuyết phục được dương tuấn vũ, phong lão cũng chỉ biết cười khổ gật đầu:
- được rồi, nếu cậu đã xin thì tôi phê chuẩn, nhưng như vậy đồng nghĩa với giải nhất ngày hôm nay cậu sẽ không nhận được phần thưởng gì.
- lại còn có phần thưởng?
- tất nhiên, cậu thấy tổ chức hoành tráng như thế chỉ để xem cho vui sao? ừm, mà thôi, tôi quên mất mấy thứ này cậu chẳng thiếu. hà hà. đi đi.
- thứ gì?
- tiền.
Dương tuấn vũ nghe thấy vậy thì cũng không hào hứng lắm, quân khu thưởng thì đáng kể bao nhiêu chứ, cùng lắm thì được 1 tỷ, hắn cũng chẳng hỏi giá trị của phần thưởng mà đứng nghiêm chào đi ra.
Mấy người đứng sau thấy hắn dứt khoát như vậy thì trợn mắt, số tiền