P/s: cảm ơn các bạn
Hungtran95 tặng 5,000 đậu
[email protected] đề cử 3 nguyệt phiếu
Rahamkt đề cử 3 nguyệt phiếu
Hungtran95 đề cử 3 nguyệt phiếu cho truyện.
Chúc anh em buổi tối vui vẻ.
Thực ra không cần triệu cơ khích đểu, dương tuấn vũ đã định bộc lộ sức mạnh của mình rồi, nhưng việc cô nói đến chuyện cắm sừng làm hắn càng sôi máu hơn.
Bảy người sau khi nghe hiệu lệnh tất công thì đều tiến về phía trước, nhưng vừa mới bước được 2- 3 bước thì đột nhiên thấy không khí xung quanh áp lực đột nhiên áp xúc xuống rất lớn.
Trong lúc họ còn tưởng mình đang hoa mắt, thì người đàn ông phía trước đột nhiên như con dã thú bị thương, hắn lao vào cả bầy bọ cạp. bảy người đều trợn mắt, họ tưởng đội trưởng của mình nóng quá hóa điên rồi.
Vương bạch cố gào lên:
- cậu bị điên rồi.
Nhưng không có lời nào đáp lại. dương tuấn vũ vẫn điên cuồng đâm chém, các con bọ cạp khẽ lướt qua chiếc dao đều bị cắt thành hai nửa gọn gàng.
Vương bạch cắn răng, nước mắt rưng rưng, hắn nói với mấy người xung quanh:
- chắc chắn cậu ta đang nỏ mạnh hết đà, cố gắng giết càng nhiều càng tốt để cho chúng ta cơ hội sống sót. m* kiếp, vương bạch này từ trước đến nay đều là kẻ sống không vay nợ người khác, cậu ta định để cho tôi món nợ cả đời này trả không hết sao? được, nếu cậu đã vậy tôi sẽ điên cùng cậu.
“giết!!!” hắn hô lên một tiếng rồi cũng lao đến vung tay liều mạng chém giết.
Mấy người khác nghe hắn nói vậy thì giật mình, họ nhìn nhau đầy quyết tâm, một tên lưng hùm vai gấu nói:
- nếu đội trưởng đã là người trung nghĩa như vậy thì a dũng tôi sẽ liều cái mạng này cùng chung sống chết với cậu. dù có sống hay chết thì kiếp này cậu chắc chắn sẽ luôn là đội trưởng của tôi.
- của tôi.
- của tôi nữa.
- tôi cũng vậy ...
Tất cả sáu người còn lại đều cảm thấy hừng hực ý chí quyết tử vì đồng đội, những đôi mắt đã đỏ ngầu vì khô nóng, cát bụi, ai cũng như mấy con quỷ bất chấp tất cả mà lao vào huyết chiến.
Dương tuấn vũ sôi máu thì sôi máu thật nhưng không đến nỗi mất đi lý trí như mấy tên kia nghĩ. vì vậy, ngay khi mấy tên kia cùng nhau lao vào bất chấp đánh giết lung tung thì hắn đã nhanh chóng nhận ra.
“chết tiệt. sao tự dưng mấy tên này lại như bị điên cả lũ vậy?” hắn ngẩn ra không hiểu có chuyện
Gì.
Nhưng hắn ngẩn ra không được mấy giây thì bất chợt thấy có biến, hắn hét lên:
- vương bạch, lùi lại. tất cả lùi lại.
Mọi người bị tiếng hét của hắn đánh tỉnh, tất cả cùng vội lùi lại, nhưng vương bạch thì vẫn điên cuồng chém giết.
Đột nhiên mọi người thấy đội trưởng lao đến như một cơn gió rồi đá phăng vương bạch ra xa chục mét.
Ai cũng ngẩn ra.
“chẳng lẽ đội trưởng bị điên thật rồi?”
Nhưng khi mọi người vừa nghĩ tới đó thì thấy dương tuấn vũ cắn răng, nhanh như cắt hắn cắt một miếng thịt trên cánh tay mình xuống.
Lúc mảng thịt rơi xuống họ mới nhận ra có một con bọ cạp chẳng biết bằng cách nào lại nhảy được lên, từ góc độ đấy chứng tỏ nó có thể nhảy cao tới gần hơn 1m.
Đến lúc này họ mới hiểu, thì ra đội trưởng thấy con bọ cạp biến dị này bất ngờ nhảy lên định tấn công vương bạch từ phía sau nên mới đá hắn bay ra. nếu không có cú đá đấy chắc chắn tên này đã bị đâm rồi, mà ở phía sau lưng như vậy thì có muốn cắt thịt cũng vô kế khả thi. thậm chí với tình trạng quyết tử của hắn thì có khi hắn chẳng quan tâm đến vết cắn đó cũng có thể.
Nhận ra điều đấy, hàm răng siết chặt vào nhau, họ gào lên:
- đội trưởnggg !!!
Nếu bây giờ mà còn nước mắt thì họ đã khóc giàn giụa rồi. nhưng vì lệnh mà dương tuấn vũ vừa nói khiến họ không được phép tiến tới. quân lệnh như sơn. từ nay về sau, đội trưởng nói họ đi hướng đông chắc chắn họ sẽ bất chấp tất cả mà nghe theo.
Vương bạch ôm thắt lưng vẫn còn đau nhức sau cú đá vừa nãy, nhưng hắn hiểu, tuy hắn bị đá bay rất xa nhưng lực tác động lại không thật sự lớn. bình thường, nếu là một cú đá với tầm bay như vậy thì chắc chắn bị đá chết cũng không phải là chuyện không thể.
Vương bạch nhìn thấy một màn vừa rồi mà rùng mình, nhưng chứng kiến dương tuấn vũ vì mình mà bị thương nặng thêm khiến hắn lại càng áy náy, đau đớn trong lòng. “tên khốn này, cậu đừng có tốt với người khác nữa được không? lo cho mình đi”. hắn nghĩ vậy nhưng cổ họng đã nghẹn đắng, nước mắt chảy ngược vào trong mà không nói ra lời.
Dương tuấn vũ cảm thấy cánh tay rất đau đớn, nhưng tình trạng hiện tại không cho phép hắn được sơ sẩy. vội lấy một chiếc gạc dày, hắn vừa tránh né, vừa vội đắp vào vết thương, rồi tiếp tục chiến đấu.
Tình hình mất nước, thiếu dinh dưỡng kéo dài đã khiến cơ thể hắn mệt mỏi hơn nhiều, giờ lại bị mất máu như thế, cảm giác mệt mỏi lại càng tăng lên. hắn quyết định phải nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến này.
Một lớp ki mỏng được phủ lên đôi chân và đôi tay, tốc độ chiến đấu của hắn đột nhiên tăng gấp ba lần.
Bảy người đứng ngoài nhìn thấy vậy thì sợ hãi há hốc mồm, thì ra đội trưởng của họ vẫn còn giấu nghề.
Vương bạch cắn răng, hắn dùng ngón cái điểm liên tục lên một số huyệt đạo trên người, sau đấy bỗng nhiên cũng lao vào cuộc chiến.
Dương tuấn vũ thấy có người lao tới đang định quát lùi lại thì nhận ra tên này cũng có ki. nhận ra cảm giác quen thuộc, hắn cũng không cậy mạnh mà nói:
- vương bạch, phụ trách phía đông.
- rõ.
Mấy người còn lại thấy thế thì cũng không ai bảo ai, mỗi người đều có cách riêng để tăng cường sức mạnh của mình trong thời gian ngắn.
Dương tuấn vũ nhếch mép:
- không ngờ các cậu vẫn còn giấu tôi.
A dũng vừa cười lớn, vừa hăng máu chém giết:
- ha ha. đội trưởng cũng vậy mà. nhưng chúng tôi không được như cậu, tối đa chỉ giữ được 5 phút, mà với tình trạng suy yếu hiện giờ thì giữ được 30 giây là tốt rồi. nhưng 30 giây cũng phải làm thịt được chục con sâu bọ kinh tởm này.
Dương tuấn vũ nghe thế thì thoáng ngạc nhiên, nhưng hắn cũng hiểu, không phải ai cũng có phương hướng tập luyện cụ thể như hắn, họ chắc chắn là được truyền lại kinh nghiệm, bí kíp võ thuật từ thế hệ trước trong gia tộc, mà đã là bí kíp thì chắc chắn sẽ cất giữ nghiêm ngặt, mà cất giữ như thế thì làm sao phát triển được. chỉ có thế hệ sau học theo thế hệ trước, học được hết đã là khó rồi chứ nói gì tới việc học vượt qua được người sáng lập ra nó.
Khác với triệu cơ, cô đến từ gần 200 năm sau, khi đó việc tập luyện ki đã không phải cái gì quá cao siêu, gần như trong quân đội không ai không có thứ sức mạnh này, chẳng qua là có ít hay nhiều mà thôi. chính vì vậy, việc tập hợp