Tất cả cùng xúm lại bên cạnh a thanh, rốt cuộc tờ giấy này viết cái gì mà khiến một người luôn tự tin như đội trưởng lại có phản ứng e ngại như vậy?
Nhưng mọi người đột nhiên nhận ra: mình không biết chữ.
Tất nhiên không phải là bọn họ không được gia đình cho đi học, mà là bởi vì những chữ này không biết nó thuộc ngôn ngữ của nước nào trên thế giới, nhìn thật kỳ quặc, ngôn ngữ gì mà toàn như từ tượng hình, hết hình vuông lại tam giác, rồi hình chữ nhật? lại còn có cả hình con dao, hình cây nến? mọi người được một trận hoa mắt chóng mặt, tất cả đều ngẩng lên nhìn nhau và nhận ra trong ánh mắt mỗi người tất nhiên không phải là vẻ yêu thương trìu mến gì mà là sự ngây ngốc.
Tiểu ngân ngây thơ hỏi:
- sao đột nhiên em... em cảm thấy bao nhiêu năm ... bị bắt học cả chục thứ tiếng mà không thấy có ích gì cả?
A dũng lắc đầu:
- hình như không phải em học tiếng vô ích đâu, mà là bởi vì ngôn ngữ này em chưa được học thôi.
Vương bạch đăm chiêu:
- sao tôi có cảm giác thứ ngôn ngữ này cứ gần giống mấy cái ở trong lăng mộ pharaoh – ai cập nhỉ?
Cao tiến lắc đầu:
- ông nội tôi là một người rất đam mê văn hóa ai cập cổ đại, và thậm chí còn cùng các đoàn thám hiểm, các nhà khảo cổ đến ai cập không ít lần, chính vì lẽ đó các chữ viết ai cập treo đầy trong nhà tôi. từ nhỏ tôi đã được ông kể các truyền thuyết, các câu truyện ghi lại từ những bia đá trong các lăng mộ của pharaoh, tôi cũng rất thích nên cũng kiên trì học được khá nhiều chữ ai cập cổ.
Nhưng nhìn vào tờ giấy này thì tôi có thể khẳng định chắc chắn đây không phải chữ viết ai cập cổ, tuy nhiên hai hệ thống ngôn ngữ này có vẻ khá gần gũi với nhau, nếu không nhầm thì tôi có thể đọc được một chút.
Vương bạch trợn mắt bợp cho hắn một cái vào gáy:
- cậu giải thích nhiều thế để làm cái gì, biết đọc thì nói là biết, không biết thì nói là không, biết một ít thì nói đọc được một ít. ai hỏi cậu vì sao cậu biết chữ? có ai đẻ ra mà biết chữ đâu, tất nhiên chữ là có người dạy cho rồi.
A thanh cau mày, đá một cái vào ống đồng làm vương bạch nhe răng há miệng, cô quát:
- anh không bớt nhiều lời được à? có giỏi thì đọc đi, không biết thì im lặng.
Chửi cho tên đen thui lắm điều kia một trận, a thanh quay lại, đưa cho cao tiến tờ giấy.
Cao tiến bị tên kia khinh thường tất nhiên là hậm hực, bỗng nhiên lại được đồng đội ra mặt trợ giúp thì rất đắc ý, hắn “e hèm” một tiếng rồi cầm tờ giấy, mắt nhìn đăm đăm, cân nhắc rồi bắt đầu đọc. mọi người đều im lặng nhìn thẳng vào hắn chờ đợi.
- thời gian ... quái vật ... sống ... chết ...
Mọi người nghe hắn nói mà chẳng thể hiểu nổi nội dung tờ giấy này, cuối cùng tất cả đành tới nhờ đội trưởng giải đáp.
Dương tuấn vũ mải nghĩ ý nghĩa trong bức thư, tới khi họ mặt mũi người xanh người đỏ và đưa cho hắn tờ giấy thì hắn mới nhận ra mình đã vô tình làm khó những tên này rồi.
Hắn lắc đầu cười:
- tôi quên mất là mấy người không biết đọc loại chữ này. nội dung của nó cũng không có gì nhiều. chỉ có bấy nhiêu chữ: “các ngươi sớm sẽ diệt vong.”
Mọi người ngẩn ra, rốt cuộc kẻ nào lại thừa hơi viết ra một bức thư đe dọa như vậy?
Dương tuấn vũ lắc đầu:
- các cậu đang nghĩ đây là một trò đùa đúng không? nhưng tôi lại nghĩ nó là sự thật, bởi vì một kẻ có thể tạo ra nơi này sẽ không rỗi hơi mà đùa cợt người khác.
A thanh thắc mắc:
- nhưng niên đại của nó cũng khá cổ rồi, liệu có phải sự “diệt vong” đó đã trôi qua rồi không? và hắn ta đã dự đoán sai?
Dương tuấn vũ cau mày:
- đúng như cô nói, thứ này đã có từ rất lâu, mà cái diệt vong theo người này đề cập vẫn chưa thấy xảy ra, như vậy cũng có thể là hắn đã tiên đoán sai, hoặc cũng có thể là việc hắn nói còn chưa xuất hiện.
Dừng một lát hắn lại nói tiếp:
- tuy vậy, chúng ta cũng không thể từ thứ này mà suy ra cái gì. có ngồi lo lắng cũng vô ích. đi thôi. chúng ta quay trở về.
Mọi người ngẩn ra: “như vậy là xong rồi?”. vương bạch vội kéo hắn lại hỏi:
- như vậy đây đâu có phải là tờ giấy mà chúng ta cần tìm?
- không. chính là nó đấy, cậu không thấy ở dưới góc phải nó có kẹp một cái huy hiệu “ngôi sao đen” của quân đoàn tối mật sao?
Mọi người nhìn vào tờ giấy thì xác nhận đúng là như thế. không như dương tuấn vũ trầm ngâm, tất cả đều nở nụ cười vui vẻ, về việc nói trái đất sắp tận thế, con người sắp diệt vong thì cứ vài năm là lại có phong trào như vậy mà.
Dương tuấn vũ cũng không nói nhiều, hắn dẫn đầu mọi người rời khỏi nơi đây. trước khi đi, hắn quay lại nhìn vào cái cây to lớn và chiếc