Dương tuấn vũ bây giờ mới để ý điện thoại của mình đã không cánh mà bay rồi, may là xưa nay hắn không có thói quen lưu giữ thứ gì quan trọng trong điện thoại. không cần tìm hắn cũng biết giờ này nó đã bị mổ xẻ phanh phui từng bộ phận ra rồi, hắn cũng không tiếc mấy triệu, chỉ là chắc chắn có người đã gọi điện báo.
Sau khi trao đổi xong với lão tướng quân, thấy ông ta vẫn còn ấp úng như đang giấu điều gì, hắn thở dài nói:
- giờ lão còn giấu cái gì nữa? mau nói đi.
Phong lão nốt nước bọt nhìn thẳng vào hắn:
- tôi nói cậu không được kích động mà hủy hết các kế hoạch vừa rồi đâu đấy nhé.
- ông mà ấp úng nữa thì tôi mới phá bỏ ấy.
- bạn gái cậu không hiểu vì sao ba ngày trước đột nhiên tự sát, ừm, hôm đó cũng là hôm cậu chiến
Đấu trận cuối rồi bất tỉnh liền ba ngày.
Dương tuấn vũ chỉ nghe thấy mấy từ đầu tiên, hắn suýt nữa gào lên nhưng vẫn phải khổ sở nuốt cơn tức giận này xuống:
- cô ấy có sao không?
- nghe nói mấy ngày rồi vẫn chưa tỉnh lại, tên họ nguyễn kia cũng gọi điện khắp nơi mời bác sĩ về chữa trị rồi. ừm, chỉ là ai tới cũng nói bác sĩ phẫu thuật ban đầu của cô ấy đã làm những thứ tốt nhất có thể rồi, nhưng không hiểu sao các dấu hiệu sống đều tốt mà cô ấy vẫn không tỉnh lại.
- triệu cơ? có chuyện như vậy sao?
- vâng. có lẽ bác sĩ kia là dg rồi.
- ừ, nhiều khả năng là vậy, bởi vì trong căn cứ đều có thiết bị báo hiệu nếu có người gặp nguy hiểm mà. nếu biết tin vân tú gặp chuyện cậu ta sẽ tới sớm nhất có thể.
- vâng. còn chuyện cô ấy không tỉnh lại có lẽ là do hiện tượng tự phong bế cảm xúc. cụ thể là ...
Nghe triệu cơ phân tích và giải thích, dương tuấn vũ càng cảm thấy đau đớn, việc cô ấy làm ra hành động đó chắc chắn không thể thiếu lỗi của hắn, khi mà suốt thời gian dài chỉ gọi điện cho cô có một lần.
Dù tình thế là bắt buộc nhưng dương tuấn vũ vẫn rất tự trách bản thân.
Phong lão thấy hắn im lặng, mặt mày càng lúc càng âm trầm thì gọi:
- này. này. tỉnh lại đi.
- tôi ổn.
Dương tuấn vũ hít sâu một hơi. nếu muốn mọi chuyện nhanh chóng thì bây giờ dù có đau đớn, tức giận thế nào cũng không được vội vàng manh động.
Hắn chào lão tướng quân một câu rồi khoác lên mặt một trạng thái không lo không giận, cứ thế quay lại chỗ tụ tập với anh em đi uống một trận rượu thoải mái.
Những kẻ theo dõi thấy vậy thì lắc đầu cười khẩy.
Ngay khi bóng tối bao trùm không gian, mọi thứ đều phủ kín một màu đen xì hắc ám, dương tuấn vũ một thân sức khỏe còn yếu vẫn quyết định rời phòng, kết hợp với thuật ẩn thân, hắn nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
Những bước nhảy gần như không phát ra tiếng động trong màn đêm yên tĩnh, đồng thời hắn lại di chuyển theo lay động của gió, khiến tiếng phát ra đã nhỏ lại bị tiếng xào xạc của lá cây che mờ hoàn toàn.
Nhưng như thế vẫn chưa là gì so với kẻ đang đứng sừng sững trên ngọn núi, cả người như hư ảo trong màn đêm, đến dương tuấn vũ cũng cảm giác không biết người này có thật sự tồn tại không nữa.
Nhanh chóng nhảy tới đứng bên cạnh, hai bóng đen cứ đứng như thế một lúc.
Chợt bóng đen ở đó từ trước xuất một chiêu cực nhanh, dương tuấn vũ đứng bên cạnh gần như không kịp phản xạ, hắn chỉ đỡ chưa được nửa chiêu, cũng may người này không có ý định làm hại hắn.
Dương tuấn vũ mở lời trước:
- cảm ơn thủ trưởng đã nương tay.
Đến lúc này bóng đen mới lạnh nhạt nói:
- khôi phục có vẻ tạm ổn rồi nhỉ? chuyện phong lão nói là thật? cậu vào đây chỉ vì con bé đó?
Dương tuấn vũ hơi áy náy, nhưng hắn vẫn trung thực đáp:
- đúng vậy. nếu không thủ trưởng nghĩ một kẻ tự do tự tại như tôi sao lại tới đây bán mạng?
- bán mạng? ha ha. lời nói của những người khác cậu chỉ nên tin một phần, ngay cả lời của tôi nói cũng vậy.
- xin thủ trưởng nói rõ hơn.
- ừm. đúng là vào đây sẽ phải nhận những nhiệm vụ rất khó, nhưng trên đời này việc khó bỏ qua thì sẽ chẳng có cơ hội mà làm việc dễ. quan điểm của ta là không có việc gì khó, chỉ có bản thân mình có dám làm hay không, có đủ năng lực hay không mà thôi. kẻ quá yếu lúc nào cũng gặp khó khăn.
Những lời nói vô cùng ngông cuồng và tự cao nhưng dương tuấn vũ lại thấy rất đúng. chỉ có người không đủ năng lực chứ không có việc vượt quá năng lực con người. nghĩ như thế thì việc gì cũng có thể có cách giải quyết. chợt thông suốt một số chuyện, hắn cúi đầu:
- cảm ơn thủ trưởng đã chỉ điểm.
- nhóc con không cần ân huệ nhiều làm gì. ai có năng lực thì sẽ xứng đáng nhận được thứ tốt. được rồi. cậu nhờ phong lão vất vả xin ta cho cơ hội gặp mặt không phải chỉ để cảm ơn mấy chuyện này chứ?
- tôi muốn xin tạm hoãn thời gian nhập ngũ.
- đổi lại? cậu nên biết như thế vốn là vi phạm quy định, trong quân không có chuyện bên trên ra quân lệnh bên dưới không chấp hành. còn nếu cậu bất chấp tất cả tự ý rời đi thì nên hiểu rằng mọi thông tin của cậu tôi đã có trong tay, với năng lực hiện tại, cậu còn chưa đủ tư cách để tôi tự ra tay đâu. tốt nhất cậu nên cho tôi một lý do cảm thấy thỏa đáng để suy xét.
Dương tuấn vũ trước khi đi cũng đã biết nơi này không phải thích tới là tới thích đi là đi rồi, đã thế còn ra ngoài làm loạn, không cho người ta đủ lợi ích sao người ta đồng ý?
- như tướng quân chấn phong đã nói, tôi đồng ý chia sẻ tài nguyên lõi của gos-1 cho quân đội. mà ngài đã tìm hiểu không ít thông tin về tôi rồi thì cũng biết thịnh thế luôn cung cấp những thứ rất ưu đãi cho quân đội chứ? ngài có thể