Vân tú gật đầu:
- vâng. em hứa sẽ chú ý an toàn. anh cứ yên tâm đi, ở nhà đã có em lo. ừm, nhưng mà chồng phải nhớ thi thoảng cho vợ biết tin tức đấy. không là về đầu anh có thêm cái sừng nào hay không em không dám đảm bảo.
Dương tuấn vũ trợn mắt, hắn vỗ “đét” xuống cái mông cao vút đàn hồi kia, rồi nguy hiểm nói:
- nếu em dám làm vậy anh sẽ giết sạch cả nhà tên đấy chó gà không tha, tiếp đến sau này em cứ nhìn kẻ nào khác giới anh cũng sẽ giết sạch. ừm, còn nữa, không ngoài khả năng anh sẽ nhốt em vào một căn phòng nốt quãng đời còn lại. đừng nhìn anh bằng ánh mắt đấy, em phải biết dương tuấn vũ này còn chưa có cái gì muốn mà không làm được.
Vân tú bị hắn dọa sợ, cô chưa bao giờ cảm nhận được khí thế lạnh lẽo như từ địa ngục xuất hiện như vậy, cô run run nói:
- em chỉ trêu chút ... thôi mà. có cho ... em cũng chẳng thèm.
Dương tuấn vũ cúi xuống cắn một cái khiến vân tú chảy nước mắt, bờ môi xinh đẹp chảy ra dòng huyết đỏ, cô nghe hắn nói:
- nhưng những lời anh nói vừa rồi rất nghiêm túc. em nên ghi nhớ cho kỹ.
- vâng.
Nhìn cô như con thỏ nhỏ sợ hãi, hắn thở dài thu lại khí thế, khẽ ôm lấy cô, thấy cả người vẫn còn run run thì hắn khẽ truyền nhẹ sang một chút ki ấm áp, cúi xuống liếm đi những giọt máu đang ngừng chảy, hắn áy náy nói:
- xin lỗi. em có đau không?
Vân tú suýt thì khóc lên, cô đấm thùm thụp vào ngực hắn, nhưng không nói câu trách cứ nào mà lại thủ thỉ:
- coi như hết nợ, hôm trước em cắn anh, hôm nay anh cắn lại. nhưng lần sau đừng dọa em như vậy, em sợ.
- ừ. anh biết rồi. nào đi vào nhà, ăn cơm.
- vâng.
...
Dương tuấn vũ vẫn còn áy náy vì chưa hoàn thành lời hứa tặng cho flora một bộ giáp, hôm nay hắn dự định làm xong mấy bản vẽ rồi bắt đầu tập trung chế tạo mấy bộ giáp cho mấy vị tướng dưới tay, ngay cả leo cũng có phần, tuy nhiên hắn có thể biến thành một con hổ lớn nên bộ giáp chỉ có thể dùng khi hắn ở dạng người mà thôi. chí ít cho tới hiện tại dương tuấn vũ còn chưa tìm được vật liệu thích hợp để có thể co giãn, biến hóa tốt theo biến đổi kích thước cơ thể mà chức năng của nó không đổi.
Nói tới vật liệu thì hắn cũng rất phiền muộn khi một đám quặng lớn như vậy mà chẳng có lấy một chút nguyên tố sudan nào, thành thử ra không thể nâng cấp bộ giáp tới mức hoàn mỹ được.
Tuy vậy, bộ giáp lần này cũng không phải hoàn toàn theo kiểu cũ, ít nhất nó được gắn máy làm nhiễu và có khả năng “tàng hình” "thoát khỏi sự truy quét của radar" mà bộ lõi trung tâm cũng được tích hợp viên đá nhiễm từ. tuy khả năng của loại đá cấp thấp này có hạn, nhưng nó có thể “sạc” đầy nếu chỉ tiêu hao ở một mức độ nhất định. tính năng này sẽ giúp hắn tiết kiệm được loại đá này, khi mà càng ngày số lượng còn lại của nó càng ít. mà dù cùi bắp nhưng muốn kiếm thêm cũng là cả một quá trình khó khăn và kèm theo có cơ duyên lớn nữa mới được.
Dương tuấn vũ dành cả ngày để làm xong 4 bộ giáp, ba bộ hắn đưa ngay cho leo, dg, walter, còn bộ cuối cùng thì mang đi, khi nào có cơ hội sẽ đưa cho flora. lần này chia tay không biết bao giờ hắn mới có cơ hội gặp lại cô.
Sau khi về nhà, biết hôm nay vân tú đã thành công bước đầu đi vào hạ gia, cũng chưa phải đối mặt với tên sát thủ đấy thì khẽ thở phải một hơi.
Không hổ danh là hệ ki dị năng, chỉ sau một lần xuất hiện cô đã lấy sạch đi độc tố còn lại trên người hạ thành nam. theo như cô nói chỉ cần bồi bổ thêm một thời gian nữa thì sức khỏe ông ta sẽ phục hồi. sở dĩ cô về muộn thế là vì hạ minh nguyệt cũng ông nội cô cứ nhất quyết giữ cô lại ăn tối để bày tỏ sự cảm ơn, ngoài ra cũng hứa hẹn vài điều nhưng đối với cô không có nhiều ý nghĩa lắm.
Nhưng thấy vợ về tâm trạng có vẻ không đúng lắm thì hắn thấy lạ:
- họ làm em khó chịu à? như vậy, dù sao ông nội cô ấy cũng khỏi bệnh rồi, em không cần tới nữa.
Vân tú lắc đầu:
- em đồng ý với họ sẽ tiếp tục diễn vai này rồi, hạ thành nam và hạ minh nguyệt muốn tìm cho ra những tên nội gián bên trong cao tầng gia tộc mình. mặc dù họ chỉ hứa mấy thứ em không có hứng thú lắm, nhưng ngay từ đầu em cũng nói với anh rồi đó, em tới nơi này chỉ là để tìm cơ hội chiến đấu với cái tên sát thủ kia thôi, nhưng hôm nay có vẻ hắn bị tai nạn xe nên không tới được rồi.
Nhìn cô gái nhỏ buồn vì chuyện người cần tới không tới thì cảm khái, có lẽ chỉ có mình cô mới thích cái cảm giác chờ đợi người ta tới ám sát mình:
- được rồi, hôm nay không tới thì mai tới, em đừng buồn.
- cũng đúng, nhưng cái em khó chịu nhất không phải cái này.
- thế là cái gì?
Dương tuấn vũ cảm thấy đầu mình có chút không đủ dùng, ngơ ngẩn hỏi.
- thì còn cái gì nữa. không phải vì cô gái hạ minh nguyệt đó cũng đẹp quá xuất sắc đi, còn đẹp hơn những gì em nghĩ, ài, anh và cô ta không biết đã gặp nhau bao nhiêu lần rồi, mặc dù chưa có gì đi nữa cũng rất khó nói sau này thế nào. chậc, không được, em phải lên kế hoạch khiến cô ta không thể tiếp cận anh mới được. với tên háo sắc thành tính như anh thì một bông hoa kiều diễm như thế kiểu gì cũng bị câu mất hồn.
Mà thôi không nói chuyện này nữa, ngày mai khi nào anh đi?
Nói tới đây tâm trạng vân tú lại trùng xuống, cô còn chưa được tận hưởng đủ thời gian bên hắn vậy mà hắn lại đã chuẩn bị đi rồi, đây chẳng phải muốn cố tức chết?
Dương tuấn vũ tất nhiên hiểu cô gái của mình đang nghĩ gì, bản thân hắn cũng đâu muốn xa vợ, xa gia đình, nhưng không đi không được. tuy lần này hắn không cần sử dụng địa vị của mình nhưng điều đấy không đồng nghĩa với việc nó không có tác dụng. sở dĩ những kẻ kia còn chưa tìm đến hắn tính sổ là vì vẫn e ngại phong lão và doãn trung san đứng sau lưng.
Dương tuấn vũ là người ân oán phân minh, người hãm hại hắn, hắn sẽ không ngại tìm mọi cách giẫm nát, người có ơn hắn sẽ không tiếc công sức báo