“chắc sẽ có nhiều cô nàng mê mẩn anh trai mình đây.” mai tuyết yên cười vui vẻ nghĩ.
. . . .
Không biết nước thuốc mẹ bôi cho hắn là gì, nhưng khi bôi lên chỗ sưng phồng thì nó dịu đi rất nhanh, cảm giác mát lạnh, không còn đau rát nữa.
- triệu cơ, em biết loại thuốc này thành phần là gì chứ? nếu có nó thì anh có thể tăng thêm cường độ tập luyện rồi.
- từ lúc mẹ anh lấy ra loại thuốc này em cũng cảm thấy rất ngạc nhiên rồi. đến khi bôi lên da thì em cũng đã dám chắc đây là dung dịch thuốc lan tuyết vũ rồi. ừm, khoan đã, lan-tuyết-vũ ??? đây chẳng phải tên ba mẹ con anh à? lại có chuyện trùng hợp thế?
- cái gì mà lan tuyết vũ?
- đây là loại thuốc nước rất có hiệu quả trong điều tri sưng tấy ngoài da, hiệu quả của nó rất nhanh. ở thế kỷ 22, tư liệu về nguồn gốc loại thuốc này đã bị thất truyền, người ta chỉ biết cái tên và cách điều chế, không hề biết ai làm ra. có người nói nó là từ danh y ẩn cư từ thời chiến quốc truyền đời lại.
Tới mãi cuối những năm thế kỷ 21, loại thuốc này đột nhiên xuất hiện ở trong quân y việt nam, và nó được coi là thánh dược chữa thương ngoài da. dù sau này người ta có tìm ra rất nhiều loại thuốc mới, hiệu quả thậm chí nhanh hơn lan tuyết vũ nhưng tác dụng phụ cũng lớn. chỉ có lan tuyết vũ là không hề có tác dụng phụ nào.
- vậy sao mẹ anh lại có loại thuốc này nhỉ?
- cái này anh nên đi hỏi trực tiếp thì hơn. em cũng không phải toàn năng.
- được rồi, là anh tự nghĩ tự sai. để anh hỏi.
Dương tuấn vũ bắt đầu thần thần bí bí lôi mẹ hắn vào phòng, rồi hỏi nhỏ:
- thuốc mẹ vừa bôi cho con là gì thế? mẹ mua ở đâu vậy? thuốc này hiệu quả thật tốt. chưa quá 30 phút mà tay đã bớt sưng hơn rất nhiều rồi này. mẹ xem.
Hắn chìa chìa tay ra, mắt thì tò mò đang đợi câu trả lời của mẹ.
Mẹ lan cười hiền, cũng không giấu hắn:
- đây là phương thuốc của nhà mẹ đẻ của mẹ để lại. nhà mẹ có truyền thống làm nghề y, bà con nói từ thời xuân thu chiến quốc đã là như vậy rồi. khi đó tổ tiên đã sáng tạo ra một loại thuốc trị thương rất tốt, nhưng vì không muốn dâng lên cho triều đình, vì tổ tiên biết rằng, nếu phương thuốc này được làm ra thì chiến tranh sẽ kéo dài mãi không có hồi kết. dù có chữa khỏi cho nhiều người đi nữa thì cũng không thể thay đổi được dã tâm của hoàng đế.
Vì vậy tổ tiên đã ghi chép lại phương thuốc, nói là vật tổ truyền qua các thế hệ. chỉ có con trai trưởng trong nhà là được phép biết. cứ thế đến thời của bố mẹ của mẹ thì không có con trai nối dõi, chỉ có duy nhất mẹ, nên ông ngoại con cũng bất đắc dĩ đưa cho mẹ đấy. còn nói là nếu sau này có con trai thì đưa cho nó thực hiện nốt lời tổ huấn.
Bản thân mẹ cũng hiểu nếu bán phương thuốc này ra thì sẽ gây ra chuyện gì, nên mẹ cũng chỉ giữ lại trong lòng. đến cả cha con cũng không biết. ài. nhưng nhìn thấy con mẹ dạo gần đây người cứ bầm dập, không biết là làm cái gì, nói mãi không chịu nghe lời, mẹ cũng bất đắc dĩ lấy ra.
Nếu hôm nay mẹ đã kể ra cho con thì mẹ cũng không giấu đi nữa, mẹ sẽ nói cho con phương pháp làm, nhưng con phải giữ vững lời tổ tiên đã dạy. không được