Khi vân tú tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, cô mở mắt ra, ánh nắng từ khung cửa sổ chiếu vào làm đôi mắt cô nheo lại, định cựa quậy một chút đã thấy toàn thân rất đau đớn. giờ thì cô mới nhớ ra là mình đã trải qua chuyện gì. cô lo sợ, nhìn xung quanh. không biết có phải mơ không, nhưng khi cô ngất đi, cô cảm nhận được hơi ấm của dương tuấn vũ, điều đó giúp tinh thần căng thẳng của cô thả lỏng, và ngủ tới giờ mới tỉnh.
cô nhìn lên trần nhà, xung quanh tường, tất cả đều là một màu trắng, mùi thuốc sát trùng cay nồng làm cái mũi nhỏ nhăn lại. thử cử động một chút, thì thấy tay của mình bị ai đó nắm chặt. cô cố gắng nhúc nhích cái cổ nhỏ, nhìn sang bên cạnh thì thấy có người đang ngủ gục, hai tay vẫn nắm chặt tay mình.
chớp chớp đôi mắt, cô nhìn thấy boss đang ngủ gục bên cạnh. nhớ lại khi ngất là đêm qua, cô nghĩ “không lẽ boss ngồi đây chăm mình cả đêm?”. chẳng hiểu sao tự nhiên lại thấy ấm áp, cô khẽ cử động ngón tay, cào cào vào đôi bàn tay lớn.
dương tuấn vũ nhúc nhích, mặt ngơ ngơ ngẩng lên, nhìn xung quanh một chút mới nhớ ra mình ngủ quên lúc nào không hay. hắn nhớ ra vân tú thì cẩn thận nhìn cô một lượt, hắn nghĩ “chẳng lẽ vẫn chưa tỉnh lại? không phải gặp vấn đề gì chứ?” đang lo lắng thì thấy đôi lông mày cong vút của chị gái này đang rung rung, môi mím cố gắng không cười ra tiếng. hắn giờ mới biết mình đã bị cô gái này trêu rồi. hắn giả vờ lắc lắc tay gọi:
- chị vân tú ơi. chị vân tú ơi.
thấy môi cô tự nhiên lại không mím nữa mà thả ra, giả vờ vẫn đang ngủ.
“lại còn đùa dai à? được lắm. xem em trừng trị chị thế nào.” hắn nghĩ nghĩ, sau đó nói:
- ài, tưởng chị tỉnh lại rồi. đang muốn tặng chị cái gì để chuộc lỗi. nhưng mà vẫn chưa tỉnh lại. thôi em về, chiều đến thăm chị vậy.
nghe thấy chữ “quà”, trong đầu cô gái này như bị kích thích lớn, hắn thấy mắt cô mở ra rất nhanh, cái miệng nhỏ cười hì hì nói:
- quà đâu? không cần đến chiều, giờ liền có thể tặng được rồi.
- chị còn dám đòi quà à.
tự nhiên lại thấy hắn thay mặt như trời thay đổi thời tiết, cô ngơ ra rồi ấp úng nói:
- xin lỗi boss vì không hoàn thành nhiệm vụ.
- chị biết lỗi là tốt. nhưng vì sao tôi gửi tín hiệu mật mã cho chị mà chị không trả lời.
- à, à… lúc đi tới nhà văn quảng tôi mới nhớ ra là để quên ở trong căn cứ rồi.
- chị tốt lắm. lần này cũng may mà tôi tới kịp. chị…chị… đúng là không thể để tôi yên tâm một chút sao?
- vâng.. xin lỗi boss.
làm nhiệm vụ, đối mặt với 4 kẻ khát máu, đánh nhau một trận quên trời đất, rồi bị thương, suýt nữa bị làm nhục, vậy mà vẫn bị mắng, vân tú cảm thấy rất uất ức. nước mắt chảy ra, cô khóc thút thít như một đứa trẻ đáng thương.
- được rồi, đừng khóc, lần này cũng là do tôi sai. tôi không dự đoán được tình hình mà khiến chị phải mạo hiểm. được rồi, đừng khóc nữa.
dương tuấn vũ xoa xoa đầu cô, lau đi những giọt nước mắt trong suốt ánh lên những tia sáng dưới ánh mặt trời. cô đúng là khóc cũng rất đẹp. hắn hơi ngơ ngẩn nhìn cô.
vân tú đang khóc thương tâm, thấy bàn tay lớn của hắn xoa đầu mình như xoa con mèo nhỏ, còn lau cả nước mắt trên gò má, đang định nói gì đó thì lại thấy hắn không động đậy nữa, mở mắt ra thì thấy hắn đang nhìn mình ngơ ngác, mặt cô đỏ lên mắng:
- cậu nhìn cái gì? con gái khóc có gì mà nhìn?
- à. không có gì. hì hì. được rồi. tôi hứa sẽ làm cho chị một món quà mà chị muốn. nói đi chị thích cái gì?
vân tú nghe thấy quà là quên hết mọi thứ. cô nghĩ ngợi chốc lát rồi nói:
- tôi chỉ thiếu 1 bộ quần áo chuyên dụng.
- ồ, vậy chị thích kiểu nào? hay là để tôi đi làm? mà chị gửi cho tôi các số đo của chị đi, tôi sẽ làm cho chị một bộ vừa ý.
- cậu cứ tự làm là được. tôi tin tưởng con mắt thẩm mỹ của cậu. hì hì.
- không thành vấn đề. nhưng phải hứa là lần sau chuẩn bị cho tốt rồi hãy chấp hành nhiệm vụ. làm việc gì cũng phải quan sát kỹ xung quanh rồi hãy hành động. tôi sẽ cố gắng nâng cấp chiếc mặt nạ đó cho chị, để nó sẽ có chức năng như một chiếc ống nhòm. lần sau nếu gặp phải nguy hiểm thì nhớ bấm vào thiết bị này xin cầu cứu. nếu tôi có mặt gần đó sẽ giúp chị ngay. còn nếu xa thì phải dựa vào chị rồi. lúc nào cũng phải coi mình đang chiến đấu độc lập. không phải khi nào tôi cũng cứu chị kịp thời được.
- tuân lệnh boss.
- tốt lắm, chị nằm viện tôi vẫn chưa báo với người nhà chị. nếu họ đến đây tôi cũng không biết phải giải thích thế nào. chị có cần tôi giúp đỡ gì không?
- ồ, tôi cũng sống một mình, cha mẹ anh chị em đều ở quê cả.
- vậy tôi giúp chị tìm một người chăm sóc nhé?
- không cần đâu, tôi sẽ gọi lâm băng đến nhờ cô ấy giúp.
- cô ta có thể tin được chứ?
- yên tâm, cô ấy rất đáng tin cậy.
- được rồi. tôi sẽ qua thăm chị hàng ngày, mọi chi phí tôi đã