Hai ngày sau, dương tuấn vũ cùng vân tú và một số nhân viên cấp dưới đón chuyến bay muộn trong đêm đến paris. khi đến nơi, sự phồn hoa hào nhoáng của thủ đô nước pháp này làm tất cả mọi người choáng ngợp.
dương tuấn vũ dù đã sống nhiều hơn họ không ít năm, nhưng hắn ta còn chưa được ra nước ngoài bao giờ. bây giờ nhìn thấy paris, ai cũng có cảm giác nó còn đẹp hơn trong phim. con sông seine "sông sen" chảy qua lòng thủ đô nước pháp, xung quanh nó có rất nhiều công trình nổi tiếng.
dương tuấn vũ cũng phải thán phục con mắt kiến trúc sư nơi đây. nhà của họ xây hàng chục năm rồi nhưng vẫn rất chắc chắn, chỉ có tăng lên màu sắc của năm tháng, toát ra sự cổ kính, chứ không hề lạc hậu hay lỗi thời. đây là điều mà kiến trúc sư việt nam cần học được.
ở các nước, dù có là ngôi nhà cá nhân nhỏ, họ cũng có kiến trúc sư phụ trách thiết kế. nên tính thẩm mĩ rất cao. ở việt nam, đa số các ngôi nhà đều là thợ xây tự thiết kế, họ không được đào tạo bải bản qua trường lớp, người dân nghèo không thể bỏ tiền ra thuê kiến trúc sư. tất cả cũng là do kinh tế, đồng tiền chi phối sự văn minh.
dương tuấn vũ tuy không đi ra nước ngoài, nhưng hắn được triệu cơ giúp đỡ học ngoại ngữ, để có thể hiểu được các nghiên cứu, nguyên lý mà đa số là người nước ngoài phát minh ra. rất nhiều từ không thể diễn tả rõ ra bằng tiếng việt. nên bây giờ hắn cũng không mất đi sự tự tin của mình.
trước khi đi, hắn cũng đã tìm hiểu kỹ về chương trình triển lãm này. họ sẽ có phái đoàn đón tiếp và khu riêng cho khách tham dự.
sau khi xuống máy bay, thì họ đã được nhân viên hướng dẫn cụ thể, có đoàn xe đưa đón tận nơi. ngồi trên ô tô, ngắm nhìn con sông seine thơ mộng, vân tú nói:
- nếu được ăn bò bít tết bên cạnh bờ sông này thì thật thích.
- chị yên tâm. sẽ có thời gian cho cả đoàn liên hoan thoải mái.
- cậu hứa rồi đó.
- tất nhiên rồi. làm việc phải có thời gian hưởng thụ chứ. đây cũng là lần đầu tiên tôi sang pháp.
phải thử những món ở đây xem có ngon bằng đồ mẹ tôi nấu không.
đoàn người được hộ tống tới khách sạn saint laurent, một khách sạn hạng 5 sao của pháp. có thể nói, người chủ trì chương trình này rất biết cách thể hiện đẳng cấp. từ những bước đón khách tới nơi ở, chưa cần nói chương trình có tốt không, chỉ cần như vậy đã làm khách cảm thấy thoải mái rồi.
người dẫn đường tươi cười đúng mực nói:
- các vị sẽ ở khách sạn này trong suốt thời gian diễn ra sự kiện. mọi vấn đề có thể liên hệ trực tiếp với nhân viên và quản lý khách sạn hoặc vui lòng gọi qua đường dây nóng.
dương tuấn vũ gật đầu, nói bằng giọng pháp tiêu chuẩn:
- rất cảm ơn ông chủ đã chiêu đãi chúng tôi. đã làm phiền ngài dẫn đường rồi.
- không sao. đó là điều nên làm. khách hàng là thượng đế.
- chúng tôi được phép đi dạo quanh đây chứ?
- ồ, tất nhiên rồi. ở đây sẽ có người dẫn đường cho các vị, họ sẽ giới thiệu cho mọi thứ về paris của chúng tôi.
- vậy bây giờ tôi sẽ phiền anh ta dẫn đường một vòng rồi.
- không phiền, ngài chờ chút, chúng ta nhận chìa khóa phòng và chuyển hành lý lên đó đã.
- ồ, tất nhiên.
sau khi chuyển đồ xong xuôi, dương tuấn vũ cùng cả đoàn gồm 6 người, đi tham quan khắp các địa điểm xung quanh khoảng 10km gần khách sạn. hắn cũng mời mọi người ăn tối ở bên bờ sông seinen như đúng hẹn. sau đó 4 người khác xin phép về trước để chuẩn bị cho chương trình ngày mai. dương tuấn vũ cũng không giữ họ lại, hắn cũng muốn mua một chút đồ về làm quà cho cả nhà và minh châu.
cô nàng này không được đi đã bắt hắn hứa mua đồ về, không thì .. ừm..
dương tuấn vũ cùng vân tú đi dạo trung tâm thương mại ở pháp. mọi thứ ở đây đều được trưng bày trong lồng kính với ánh đèn lộng lẫy. có thể nói đồ đã đẹp thì lại càng rực rỡ hơn.
vân tú thì không cần hắn nói, cô nàng này nhìn thấy đồ đẹp là mắt đã sáng lên rồi. hết ngó ngó bên này rồi lại nhìn nhìn bên kia. tuy giá đồ không rẻ, nhưng cô nàng này thà nhịn đói cũng phải mua hết đồ mình thích. dương tuấn vũ tất nhiên trở thành cái mắc treo đồ rồi.
này, cô định mua hết cả trung tâm thương mại à?
- ồ, boss có ý kiến rất hay. sau này có tiền tôi phải mua mấy cái riêng cho mình. khi nào chán chán đến lấy mấy bộ đồ mới về mặc, oa, thật là thích.
- có phải con gái ai cũng như cô không?
- đúng vậy, tôi thấy phụ nữ ai cũng rất thích shopping mà. ồ, anh còn phải mua đồ cho minh châu yêu quý phải không? nào, đưa bớt đồ cho tôi. làm phiền anh rồi.
“chẳng hiểu sao bà cô này tự nhiên không vui. đúng là con gái khó hiểu” dương tuấn vũ lắc đầu cảm thán.
hắn cũng đã dạo quanh được 1 vòng rồi, đại khái cũng nhắm được mấy thứ, hắn đi tới quầy trang sức, đánh giá một vòng, sau đó nhìn thấy một sợi dây chuyền gắn một mặt đá kỳ lạ, hắn hỏi người bán hàng:
- chị cho tôi xem chiếc mặt dây chuyền kia.
- vâng, mời anh xem.
cô gái pháp với mái tóc vàng, da trắng, mũi cao, nở nụ cười thân thiện nói với hắn.
dương tuấn vũ cũng chẳng để ý nhiều, hắn cầm mặt dây chuyền lên, nhìn quanh một vòng, thấy viên đá này rất đẹp, có đủ cả 7 màu.
- anh thật tinh mắt, đây là viên đá thất tinh tự nhiên. viên đá gốc chỉ lớn bằng ngón tay cái, nghệ nhân lambor jackson nổi tiếng nhất trong giới làm ngọc đã mất 1 năm để làm ra được 7 mặt dây chuyền. tức là trên thế giới chỉ có 7 người được vinh hạnh đeo nó.
- lambor jackson: chuyên gia làm đồ trang sức nổi tiếng trên thế giới, những tác phẩm của ông ta được coi là trân phẩm của trân phẩm. mỗi năm ông ấy chỉ làm