“được rồi, chỉ là suy đoán thôi, chúng ta không có bằng chứng gì hết. không thể đi gặp chúng nói lý lẽ được. tức giận không giải quyết được vấn đề, hai người cần bình tĩnh nghe tớ nói tiếp.”- hắn lại lập lờ.
“nói”- diệp minh châu quát.
“được rồi bà cô nhỏ, nói thì nói, đừng lớn tiếng thế, đang thảo luận bí mật mà.”-hắn vuốt mồ hôi lạnh, hất hất hàm ý nói mọi người đang nhìn sang kia kìa.
diệp minh châu cũng thấy mình hơi quá, nhìn thấy ánh mắt xung quanh nhìn lại mặt hơi đỏ lên lại càng đẹp, cô xấu hổ nói lý nhí: “xin lỗi.”
“không sao không sao, người đẹp luôn đúng.
là thế này,lúc chấn thương, hôm qua yên nhiên tập cùng ai mọi người nhớ chứ?”-dương tuấn vũ chuyển hướng.
“diễn cùng hoành viên, vì muốn cô ấy làm quen với bạn diễn để tránh khi lên sân khấu không phối hợp tốt.”- dương triệu vũ nói.
“đúng. không biết mọi người có để ý không. lúc phân cảnh romeo ôm eo juliet xoay tròn trong buổi dạ tiệc, hoành viễn đã xoay yên nhiên nhưng lúc đỡ lại không dùng hết sức, làm cô ấy trượt ngã.”- hắn dẫn dắt.
“ừm. khi đó tớ đứng ở góc khác nên không rõ, nhưng đúng là yên nhiên hơi hoảng sợ, mọi người cũng cảm thấy cô ấy có lẽ hơi hồi hộp nên mới xảy ra sự cố.”-dương triệu vũ cau mày nghĩ lại.
“khi đó tớ đứng ở sau lưng hoành viễn, tớ có thể khẳng định khi quay yên nhiên, hoành viễn đã giơ tay ra đỡ nhưng rồi rất nhanh rụt lại một chút, làm cô ấy đang quay được giữ lại nhưng điểm tựa không vững làm mất đà mới ngã.”- dương tuấn vũ khẳng định.
“ý cậu nói là hoành viễn cố ý chứ không phải vô tình.”- diệp minh châu nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt.
“chính xác. thường khi đến đoạn có cảnh xoay tròn như vậy mà người nam diễn lại không biết sự nguy hiểm đấy được, hơn nữa đã đưa tay ra lại rụt về chứng tỏ cậu ta không phải là vô ý.
hơn nữa khi nãy, lúc hoành viễn xin lỗi mọi người tớ nhận ra cậu ta miệng thì nói nhưng ngữ khí không chân thành. rồi nghe mọi người nói vở kịch vẫn được diễn ra như bình thường, thậm chí còn tốt hơn một chút thì tớ thấy hoành viễn lại cau mày, tay nắm chặt vẻ không cam tâm lắm. đặt vào bất cứ ai vì tập thể thì đều nên tỏ ra kinh ngạc một chút, sau đó vui mừng và thở phào nhẹ nhõm vì vai diễn vẫn được hoàn thành mới đúng.
cho nên tớ nghi ngờ cậu ta làm điều bất chính sau lưng, đã vậy còn tự chuốc bệnh bản thân để không ai nghi ngờ, có lẽ cậu ta rất tin tưởng sắp xếp của mình đấy.”
“không ngờ cậu ta là con người như vậy. nhưng chúng ta có làm gì đâu mà hắn lại phải trả thù ác độc vậy chứ. nếu tối nay mà không có hai cậu chữa cháy thì đúng là từ mai lớp ta vừa bị hạ thi đua, vừa bị cả trường trêu chọc mất.”-dương triệu vũ tức giận.
“bây giờ tớ đi tìm cậu ta nói cho rõ ràng.”-diệp minh châu rất chán ghét kẻ đâm sau lưng bạn bè. hừ lạnh quay đi.
“này bà cô nhỏ, từ từ đã nào.”- dương tuấn vũ vội kéo tay diệp minh châu lại.
tay được nắm chặt kéo lại, diệp minh châu hơi giật mình, lại nghĩ vẩn vơ, rồi lại lắc đầu như muốn đánh bay mọi suy nghĩ linh tinh khỏi đầu mình, rụt tay lại, nói: “sao phải từ từ, đi ra hỏi rõ không phải tốt hơn sao, có gì mọi người cứ nói thẳng ra việc gì phải làm ảnh hưởng tới cả lớp như thế chứ.”
“cậu có nói ra thì hắn cũng chối bay biến thôi. chúng ta chỉ có suy đoán, dù là có thấy hành động của cậu ta bất thường thật nhưng mà không có chứng cớ gì cả. nói vô dụng, không khéo lại để mọi người nghĩ cậu đổ trách nhiệm cho người khác. cậu đừng quên cơm rang là cậu mua cho họ, người khác nếu thấy bất thường cũng nói cậu càng đáng nghi ngờ hơn đấy. rồi biết đâu, họ lại bảo cậu muốn được lên diễn nên cố ý sắp đặt thì xong rồi.”
“vậy bây giờ phải làm sao?”- diệp minh châu cắn cắn