Vân tú cố gắng lắm mới kéo được hắn ra khỏi mép vực thì dương tuấn vũ đột nhiên vùng ra nói:
- tôi phải xuống đó tìm cô ấy, chị đừng cản tôi.
vân tú đâu cho hắn làm thế, với chút sức đứng còn không được thì xuống đó tìm chết à? cô nói:
- cậu để tôi xuống đó tìm cô ấy, tôi có thể dễ dàng di chuyển mà. yên tâm, sống phải thấy người, không thì cũng phải thấy… a phi…không đúng. cô ấy dù thế nào cũng phải tìm được. cậu nên nghỉ ngơi một chút, tôi đã gọi điện liên hệ với vũ tuấn phong rồi, cậu ấy đang tới.
dương tuấn vũ biết mình cũng chẳng còn sức mà xuống không bằng để vân tú tìm. hắn gật đầu, im lặng không nói, mắt chỉ nhìn về phía bờ vực.
- cậu phải hứa là đừng có leo xuống đó. không được, tốt nhất là nên cho cậu ngủ đi chút.
vân tú đánh ngất hắn, sau đó mang hắn tới tảng đá xa xa một chút. rồi cô bắt đầu lao xuống vực tìm kiếm. càng đi xuống chút hi vọng nhỏ nhoi càng mất dần. vách núi này quá dốc, chỉ có đá cheo leo, không có chút cây cối nào. rất khó để diệp minh châu mắc vào cây. chiếc mặt nạ được nâng cấp tìm kiếm nhưng chẳng thấy có dấu vết nào, cô vừa tìm vừa liên hệ với lau:
- cậu giúp tôi tìm kiếm…
- tôi vẫn theo sát mọi người. theo hình ảnh vệ tinh thu được thì cô ấy khi rơi xuống khoảng 800m có va đập vào vách núi, sau đó đã rơi xuống biển rồi… từ độ cao như vậy mà va chạm..e rằng không thể sống sót.
- vì vậy cậu không dám báo lại cho boss?
- đúng vậy. chúng ta cứ nói là không tìm thấy cô ấy đi. để cho boss chút hi vọng mà vực lại được tinh thần giai đoạn này, khi nào ngài đã ổn định tâm lý rồi thì nói sau cũng không muộn.
- ừm, chuyện này không có nhiều người biết chứ?
- chỉ có tôi và chị thôi.
- được rồi, tốt nhất là giữ kín.
- rõ.
khi dương tuấn vũ tỉnh lại đã là trong bệnh viện, xung quanh toàn màu trắng, hắn vẫn còn đang vương vấn giấc mơ vừa nãy, ở nơi đó hắn được gặp diệp minh châu, được nắm bàn tay nhỏ bé, được ôm chặt cô ấy vào lòng. khi hắn biết tất cả chỉ là giấc mơ thì nước mắt cứ liên tục chảy ra.
“tại sao? tại sao không phải là tôi mà lại là cô ấy? cả cuộc đời nàng chỉ là chuỗi những năm tháng sống trong đau khổ. cô gái của tôi còn chưa cảm nhận được bao nhiêu ngày hạnh phúc mà. sao ngài lại nhẫn tâm mang cô ấy đi..”
triệu cơ ở đó nhưng cô chẳng biết làm cách nào để giúp dương tuấn vũ khá hơn. dù sao cô cũng chỉ là một bộ não nhân tạo, tiếp xúc xã hội còn chưa được nhiều, tất cả những gì cô biết chỉ là lý thuyết. trước đây cô chỉ tồn tại để nghe mệnh lệnh chủ nhân, họ yêu cầu gì cô làm việc đó, chỉ có khi gặp được dương tuấn vũ, cô mới được phép tự học hỏi những kiến thức của loài người. những thứ khác có thể học rất nhanh, nhưng tình cảm thì rất khó học. tình cảm của cô hiện tại cũng không khác biệt nhiều với một cô bé ngây thơ. cô không có kinh nghiệm gì để an ủi dương tuấn vũ.
dương tuấn vũ cứ chìm đắm trong thế giới đau khổ, tự trách và dằn vặt. tiền? tiền thì có tác dụng gì? không phải tất cả những thứ này đều là do tiền ư? tiền có làm cô ấy sống lại được không? tiền không phải vạn năng.
sức mạnh, mình quá vô dụng, những ngày tháng tập luyện điên cuồng đó mà người yêu cũng không bảo vệ được. có phải ta quá vô dụng?
kiếp trước, kiếp này sao ông trời lại cứ trêu ngươi ta, ông không muốn ta có được tình yêu sao? sao ông lại tách bọn họ ra khỏi tôi như vậy. lần trước là chia tay, lần này ông lại làm cho cô ấy phải chết. khốn kiếp. rốt cuộc ông muốn ta làm gì?
…
dương tuấn vũ quên đi mọi thứ xung quanh, trong đầu hắn bây giờ chỉ còn lại những câu hỏi không ai giải đáp.
cả nhà ba người chỉ có giang tấn là hai tay nắm chặt, đứng bên giường bệnh của con trai. mai tuyết yên nước mắt cũng chảy ra không dứt, nhưng cô vẫn cố gắng đứng thẳng để đỡ mẹ cô.
tất cả mọi chuyện đều đã được vân tú và cô kể lại cho cả nhà. biết được những chuyện từ vô lý đến thần kỳ của con trai, hai người vừa tự hào vừa đau xót. cứ nghĩ tới cô gái xinh đẹp, ngoan ngoãn diệp minh châu là ai cũng cảm thấy đau đớn. mẹ lan khi biết chuyện cũng đã ngất đi, khi tỉnh lại cũng chỉ biết khóc trong đau đớn.
tên a cường thô kệch đứng ở cuối giường nghe được câu chuyện cũng cảm thấy cô bé này quá khổ. hắn còn định đi liều mạng với bọn chúng. hắn suy nghĩ rất đơn giản, có thù phải trả nhưng vân tú đã ngăn hắn lại. thù này phải báo nhưng mà không thể một mình lao vào chỗ chết được. muốn trả thù thì phải có đủ sức mạnh, đủ lực lượng. bây giờ tổ chức quá ít người, cần phải xây dựng, tuyển người.
a cường ngay lập tức yêu cầu cho phép gia nhập, hắn ở nơi này lâu ngày, mọi người đều rất tốt với
mình. cô lan và chú giang tấn đều đối với hắn như con mình. mai tuyết yên cũng coi hắn như anh trai, lần đầu tiên hắn được một người mua cho một bộ quần áo mới. trước đây, hắn sinh ra đã bị vứt bỏ, ngay từ những ngày đầu đã được tổ chức nhặt về nuôi nấng, huấn luyện thành một lãnh đạo. tất cả mọi thứ hắn nhìn hằng ngày chỉ là chiến đấu, chém giết, đâu có bao giờ biết em gái là như thế nào, nói gì đến được em mua quần áo cho.
đến đây hắn đã như một thành viên trong gia đình, gia đình hắn gặp nguy hiểm, hắn sao có thể đứng nhìn.
cô bé diệp minh châu cũng như em dâu hắn. cô gái này luôn rất dịu dàng, việc nhà cô đều dọn dẹp hết, các bữa cơm từ khi cô đến cũng được cô đảm nhận. một cô gái luôn cười nói vui vẻ như con chim hoàng yến, đến bây giờ hắn mới biết cô ấy lại có một quá khứ bi thương như vậy.
hắn chẳng phải người toan tính,