Cuộc làm quen diễn ra đến gần nửa đêm, mọi người đã uống không ít, dương tuấn vũ và vân tú xin phép về trước.
vừa đi ra khỏi hội trường, vân tú nói:
- anh đi theo em mua sắm chút.
dương tuấn vũ đang đi thì đứng phắt lại hắn đưa tay lên trán cô sờ sờ:
- không có nóng, em nghĩ sao mà nửa đêm còn có chỗ bán quần áo.
- vậy thì đi xem phim, rạp phim chắc chắn sẽ chiếu đến qua đêm. hôm nay em muốn đi cùng anh lâu nhất có thể, ài, với lại em chưa từng có ai đi dạo với mình cả.
dương tuấn vũ dở khóc dở cười, bà chị này cũng đã 27 tuổi rồi mà còn chưa có lần nào có người đi chơi cùng. hắn không biết phải nói cô lựa chọn bạn trai tiêu chí quá cao hay là quá giữ mình nữa, nhưng lại theo đuổi phong cách quyến rũ, chỉ để ngắm không thể động vào.
hắn đành cùng cô đi xem phim, vào trong rạp hắn ngủ khò khò, chẳng biết phim chiếu về cái gì. vân tú thì xem vẫn say xưa, thấy hắn ngủ thì cũng không phàn nàn gì. cô nhẹ nhàng kéo lại khóa áo cho hắn, sau đó mỉm cười nghiêng đầu tựa vào vai chàng trai này.
đến khi hết phim, đợi mọi người đi ra hết thì cô mới gọi dương tuấn vũ dậy, cô cũng muốn hắn ngủ thêm được một chút.
dương tuấn vũ mở mắt ra thì đã thấy trong rạp chẳng còn ai, bên cạnh vân tú đang mỉm cười nhìn hắn, như hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, hắn cười ấm áp, hôn nhẹ lên tay cô:
- đi thôi.
hai người nắm tay nhau đi dạo phố. đêm nay trăng rất lớn, tròn và sáng. ánh trăng bàng bạc chiếu rọi mọi ngóc ngách, chảy xuống những tòa nhà cao lớn của thành phố crew nhìn càng toát lên sự cổ kính, huyền ảo.
gió nhẹ thổi qua, ở anh thời điểm này khác với việt nam còn đang bước vào mùa hè nóng bức. nơi đây buổi sáng nhiệt độ khoảng 18 độ c, buổi tối thường xuống đến 7-8 độ. những người xứ nhiệt đới khi tới đây vẫn phải mặc áo ấm.
dương tuấn vũ thấy có cơn gió lạnh thổi qua, hắn thoáng buông tay vân tú ra. cô chưa hiểu tại sao tự nhiên lại dừng ở đây thì đã thấy hai tay hắn bẻ dựng cổ áo của cô lên, kéo lại khóa, rồi buộc lại khăn quàng cổ.
cảm nhận được sự quan tâm nhỏ nhặt này, cô cảm thấy rất hạnh phúc. đúng vậy, một người đàn ông đẹp trai, có tiền, có sức mạnh và có cả một trái tim ấm áp. cô biết những người mà hắn đã coi là thân thiết thì sẽ luôn quan tâm chăm sóc họ từng chút từng chút một. hắn rất tỉ mỉ.
cô nhún chân lên hôn vào đôi môi hắn. hơi thở của hắn luôn ấm áp, ngay cả thời tiết lạnh lẽo cũng như vậy. nó làm con tim cô cảm thấy rất thèm khát tình yêu của người đàn ông này.
dương tuấn vũ chỉ hôn một chút, rồi thả đôi môi ngọt ngào ra, hắn nói:
- về thôi, ở ngoài trời lạnh lắm. cũng đã 2 giờ sáng rồi, mai còn có cuộc họp đấy.
vân tú cười vui vẻ, cô nắm chặt lấy đôi tay mạnh mẽ ấy, bước từng bước, cảm nhận từng chút một cái tình yêu mới nở này. cô đã đợi ngày này lâu lắm rồi. “xin lỗi minh châu, chị cũng muốn có được tình yêu này, chị sẽ thay em chăm sóc anh ấy.”
ngoài đường crew ban đêm khá yên tĩnh, tiếng bước chân hai người vang lên “cộp cộp” dù họ đi rất nhẹ và chậm rãi.
đang tận hưởng cảm giác bình yên, thì đột nhiên dương tuấn vũ dừng lại, cơ thể nhanh chóng chuyển sang trạng thái phòng bị.
vân tú đã cùng hắn chinh chiến sinh tử rất nhiều rồi, cô không cần hắn nói thì ngay lập tức cảnh giác quan sát xung quanh.
- có cuộc chiến đấu gần đây, hành động rất nhanh gọn, là cao thủ.
vân tú nghe thấy hắn nói nhỏ nhưng đầy dứt khoát, đây chính là tín hiệu của boss chứ không chỉ đơn giản là người yêu nữa. cô đã rất nhanh lấy từ túi xách ra mặt nạ và đeo lên, trên đùi cũng tháo xuống con dao eickhorn, con dao này còn nhỏ và ngắn hơn chiếc gerber mark ii trước kia, nhưng nó đã được dương tuấn vũ nâng cấp gần đây theo yêu cầu của cô, càng nhỏ càng sắc bén càng tốt, cô yêu thích cảm giác tay và độ linh hoạt khi chiến đấu cận chiến.
dương tuấn vũ thoáng nghĩ, sau đó hắn nói:
- em về trước đi anh sẽ quan sát. yên tâm, sẽ không xảy ra chiến đấu.
vân tú thấy hắn nói vậy thì giọng lạnh đi:
- khi chiến đấu xin boss gọi tôi là elise, và tôi sẽ không còn là người yêu của cậu nữa. trên chiến trường đừng để tình cảm xen vào.
cô rất hiểu sự quan tâm của hắn, hắn sợ cô chiến đấu sẽ bị thương, khi đã có tình cảm với cô rồi, hắn sẽ không dám mạo hiểm. có lẽ diệp minh châu đã để lại trong lòng hắn một vết thương không bao giờ lành. chính vì vậy cô càng không thể nghe lời hắn, nếu không rồi sẽ có lúc hắn bắt cô phải dừng chiến đấu.
nhưng cô chính là muốn cùng hắn sóng vai dù có phải hi sinh mạng sống cô cũng chấp nhận đánh đổi. chính sự mạnh mẽ thiết huyết của hắn mới làm cô thấy rung động, cô thích chiến đấu, vì vậy không ai có thể dùng tình cảm ngăn cản cô.
dương tuấn vũ thấy cô nói đầy quyết tâm thế thì hắn cũng nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ dư thừa trong đầu đi. đúng vậy, vân tú là vân tú, vân tú không phải là diệp minh châu. hắn đã cảm nhận được tình yêu của cô với chiến đấu không hề kém hơn tình cảm mà cô dành cho hắn.
dương tuấn vũ không nói nữa, hắn bắt đầu quay trở lại làm một người chỉ huy, rất nhanh hai người biến mất dưới ánh trăng sáng vằng vặc nhưng đầy lạnh lẽo. đêm nay chính là một đêm không đơn giản.
…
dương tuấn vũ chạy theo hướng chiến đấu, hắn đã nghe ra nơi đây có không ít người đang chiến đấu kịch liệt.
- lau, cậu có đó chứ?
- tôi vừa nhận ca đêm, sếp muốn biết họ có mấy người?
- đúng vậy.
- từ hình ảnh vệ tinh hiển thị khoảng 3-10