- anh ... anh gì ơi.
giọng nói trong trẻo vừa lạ vừa hơi quen quen vang lên.
dương tuấn vũ quay lại:
- à..ồ, cô bé tiếp viên. có chuyện gì vậy?
giọng nói chân thành mang theo sự cảm kích:
- cảm ơn anh đã nói giúp em.
- ừ. không có gì. mọi người cũng chỉ là hoảng loạn quá thôi. em không cần để ý đâu. máy bay đang rung lắc sao em còn cố đi ra đây vậy, đi giày cao gót nữa, ngã thì sao?
- phì.! còn gì để nuối tiếc nữa đâu anh. em tới đây để làm nốt việc cuối cùng em cảm thấy còn nợ cuộc sống này.
cô gái thở dài, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, hai mắt sáng lên:
- mà em gọi mãi anh mới trả lời, anh đang nghĩ tới chuyện gì buồn sao? có thể chia sẻ với em không? ... a! em xin lỗi, em hơi quá phận rồi.
- cũng đau buồn mãi thành quen rồi, chỉ là chút chuyện cũ thôi, em không cần phải xin lỗi đâu.
thấy đôi mắt trong vắt như nước đang chớp chớp chờ đợi, hắn cười cười:
- ừm.. thì.. hôm nay là ngày cưới của bạn gái cũ của anh. bọn anh yêu nhau được hơn 8 năm rồi, nhưng mà anh là đứa thất bại, không thể đem đến hạnh phúc cho cô ấy, nên cô ấy rời bỏ anh. cũng không trách được, nếu theo anh chắc cô ấy sẽ khổ cả đời mất.
dương tuấn vũ nở cụ cười có chút chua chát.
- chắc chị ấy sẽ hối tiếc vì bỏ qua người đàn ông tốt như anh đấy.
cô bé vuốt vuốt cái cằm nhỏ ra vẻ cao nhân, cười hì hì.
- anh có gì mà tốt chứ. cô bé đã biết anh là người thế nào đâu?
- không cần tiếp xúc nhiều em cũng có thể khẳng định là như vậy. em chắc chắn.
cô bé mắt long lanh, nhăn cặp mi cong, nói đầy tự tin.
- ồ! em dựa vào đâu mà nói vậy?
- thì là lúc vừa rồi đó. lúc mọi người ai cũng hoang mang, sợ hãi chỉ biết nghĩ cho bản thân và đổ lỗi cho người khác thì anh lại đứng ra bảo vệ em. lúc sắp xong đời rồi, ai thèm để ý đến người không thân quen chứ.
dương tuấn vũ bật cười:
- là do chuyện đó khiến em nghĩ như vậy à? chỉ là thấy cảnh mọi người ùa vào đổ dồn tất cả sự phẫn nộ vào một cô gái vô tội cũng đang giống họ: hoang mang, tuyệt vọng, thì chẳng phải là thứ tốt đẹp gì thôi.
- đáng lý là vậy nhưng chẳng có ai rảnh rỗi nghĩ cho người khác như anh đâu. con người vốn ích kỷ mà, đặc biệt là những lúc rơi vào đường cùng, người không vì mình trời tru đất diệt không phải sao? dù sao, em cũng cảm ơn anh. em ra đi thế này tuy hơi đột ngột nhưng cũng thật thanh thản.
cô bé mắt cụp xuống, mang theo nỗi buồn thoáng qua, rồi lại thở ra một hơi dài làm người ta thấy thật nhẹ nhõm, cảm giác được giải thoát.
dương tuấn vũ nhướng mày nhìn cô với ánh mắt kỳ quái thầm nghĩ:
“một cô gái còn trẻ đẹp như vậy sao có vẻ chán ghét cuộc sống thế chứ?”
hắn bâng quơ hỏi cô:
- sao trông em có vẻ nhẹ nhõm vậy?
chỉ có điều, không ngờ cô lại ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt đẹp nhìn ra cửa sổ, hướng về phía cánh máy bay đang bốc cháy, rồi lại chuyển qua những đám mây đen kịt khắp trời. giọng cô đượm buồn, tâm trạng đã chìm vào mảnh ký ức của riêng mình rồi bắt đầu kể:
- ừm. thì em cũng chẳng còn điều gì để tiếc nuối nữa rồi. nói với anh cũng chẳng sao. trước đây, khi ba em còn làm chức bí thư huyện ở vĩnh hà, gia đình lúc đó mặc dù còn nhiều khó khăn nhưng cả nhà sống thực sự rất hạnh phúc, thoải mái, em với anh trai cũng học tốt nên ba mẹ thường xuyên vui cười.
nhưng từ ngày, ba nhận được tin được thăng chức, gia đình chuyển lên hà đô, ba bận công tác nhiều hơn, mẹ thì làm công ty nhà nước nên cũng chuyển sang nhà máy dệt với cấp bậc tương đương nhưng lượng công việc cũng nhiều lên. gần như cả tuần chỉ có 1-2 bữa ngồi ăn cơm đầy đủ mọi người.
em cũng nghĩ là bố mẹ đều bận công việc nên cũng cố gắng học thật tốt để ba mẹ bớt phải lo lắng.
rồi đến một ngày, lúc kỷ niệm sinh nhật mẹ 38 tuổi, hôm đấy ba cũng không nhớ, từ lúc lên hà đô 5 năm chưa 1 ngày ba nhớ sinh nhật mẹ, và hôm đấy điều đó cũng như vậy.
trước chiếc bánh sinh nhật, mẹ em khóc nhiều lắm, em cũng chỉ biết an ủi mẹ là do ba bận nhiều công chuyện chính phủ, nhưng chắc chắn đã chuẩn bị quà cho mẹ rồi. khi đó, em mới ra ngoài lén gọi điện cho ba để nhắc nhở như bao lần.
chỉ là khi đầu dây bên kia kết nối, em lại nghe được một giọng nói không phải của ba em mà là giọng của một cô gái, dù không biết mặt nhưng rõ ràng âm thanh còn rất trẻ.
em cứ nghĩ nhầm máy, nhưng vẫn thử hỏi xem có phải là điện thoại của ba không? thật không ngờ, cô ấy nói đúng và hỏi em là ai, sao lại gọi vào điện thoại của chồng cô ấy.
em giật mình, bàng hoàng và cũng không nghe được tiếp cô ta nói gì, chỉ biết khóc, em cố xem lại xem có phải mình gọi nhầm số không nhưng mà đúng là số của ba em mà.
rồi em nghe thấy trong điện thoại có tiếng hỏi của ba em:
“điện thoại của anh à. ai gọi đấy em?”
cô ta nói:
“vâng, nhưng chắc nhầm số.”
“à. thế thì cúp máy sao em còn nói nhiều thế làm gì. tranh thủ làm việc nên làm đi thôi.”
rồi em nghe thấy những âm thanh kinh tởm vang lên.
em tắt điện thoại rồi ngồi khóc. lúc đấy em đã nghĩ là mẹ đã biết chuyện này rồi, vì gần đây bố rất hiếm khi về nhà. nói chuyện với mẹ cũng lạnh nhạt. mẹ em cũng gầy đi trông thấy.
ngày hôm sau, em đi học về, thấy ba mẹ cãi nhau lớn lắm, em núp cửa sổ ngoài vườn ngoài nghe, thấy ba quát mắng mẹ rất quá đáng, rồi còn tát mẹ em mạnh lắm... huhu.. em thật vô dụng, đáng lẽ em lên chạy vào đánh