Vân tú nghe thấy hắn nói thế thì mặt nóng lên, cô đẩy hắn ra mắng:
- anh nghĩ đến cái gì đó, không phải, anh … anh …
cô vừa tức vừa buồn cười, sau đó giận quay mặt đi.
dương tuấn vũ bị đẩy ra hắn lại chạy đến, ngồi bên cạnh, cầm đôi tay nhỏ thắc mắc:
- nếu không thì là chuyện gì lại khiến cô gái xinh đẹp của anh lo lắng vậy?
- em … "cô bóp chặt tay lại quyết tâm nói ra" là mẹ muốn em dẫn bạn trai về ra mắt.
dương tuấn vũ nghe thế thì ngẩn ra, sau đó cười nói:
- chuyện đó có gì mà em khó nói như vậy?
- nhưng mà …
nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp ấy hắn tim hắn nhói đau, đôi tàn tay lớn bao trọng đôi bàn tay nhỏ bé vào trong, hắn nhìn thẳng vào mắt cô:
- anh yêu em thật lòng mà, anh cũng tính nói chuyện muốn gặp bác gái rồi, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội thôi. giờ mẹ em lại muốn gặp anh thì sao anh lại không tới chứ?
vân tú nghe những lời chân thành của hắn thì trái tim cảm thấy ấm áp, cô nghiêng đầu dựa vào ngực hắn kể:
- mỗi lần em về nhà là mẹ lại hỏi “đã có bạn trai chưa?”, lần nào em cũng nói là “con chưa có, chuyện đấy để sau đi mẹ”. thế là hai mẹ con lại tranh cãi nhau một hồi, rồi còn mang cả một danh sách con cháu của các nhà ở quê ra cho em chọn.
nghe đến đấy thì dương tuấn vũ phì cười, hắn xoa xoa cái eo nhỏ hỏi:
- thế rồi em làm thế nào?
- thì còn thế nào nữa. nhìn thấy ánh mắt trông mong hi vọng cảu mẹ thì em cũng đành lật lật để chọn bừa một tên nào đó, rồi mẹ lại hẹn cho em gặp mặt.
- á à, thì ra em cũng trốn anh đi chơi mới mấy tên mặt trắng sao?
vân tú lấy nắm tay nhỏ đấm vào ngực hắn mấy cái:
- đi chơi cái gì. chẳng phải là làm theo nghĩa vụ sao? mỗi lần gặp mặt ăn cơm như thế là em lại nhìn thấy mấy ánh mắt chẳng khác gì hôm nay, tất cả đều là một lũ háo sắc, ừm, cả anh cũng thế.
- thế sao em lại chọn kẻ háo sắc này?
- lúc đó anh còn chưa có lộ bản chất xấu xa ra thì em đã bị hút mất hồn rồi. khổ thân em.
- haha. giờ em có muốn chạy cũng không thoát khỏi tay anh rồi.
vân tú gặm một miếng cho hắn nhe răng lè lưỡi ra mới cười khúc khích kể tiếp:
- mỗi lần như thế mặt em lại lạnh tanh chẳng có cảm xúc gì, kết thúc bữa ăn em lại viết một tấm
séc 500 triệu đẩy ra cho hắn rồi nói: “tôi không muốn nhìn thấy anh nữa”. nhìn thấy tấm séc thì có tên nghi ngờ kiểm tra, có tên hỏi vì sao các kiểu, nhưng cuối cùng đều vui vẻ đồng ý.
dương tuấn vũ phản đối:
- thế là tiền anh trả em đều để cho em trả tiền cho bọn chúng sao? chậc chậc, quá lỗ vốn rồi.
- tất nhiên em đâu có ngu như vậy, lần nào em cũng nhờ lau hack lấy lại số tiền đó. hì hì.
vân tú cười vui vẻ, có lẽ cô đang nghĩ đến cái cảnh mấy tên đó thấy tài khoản báo “tinh tinh” bạn đã nhận được 500 triệu, rồi sáng hôm sau ngủ dậy kiểm tra tài khoản lại thấy con số 0 tròn trĩnh chắc biểu cảm sẽ rất thú vị đây.
dương tuấn vũ nghe thấy thế thì ngẩn ra, sau đó lắc đầu cười:
- em quá dã man rồi, anh sợ có không ít kẻ sẽ muốn nhảy lầu mất.
- đáng đời chúng. làm gì có món tiền nào dễ ăn như vậy? sau mỗi lần như thế bọn họ có tức cũng không dám đến nói với mẹ em, chẳng lẽ nói là đến đòi tiền con gái cô vì cô ta cho tôi 500 triệu rồi bây giờ tiền đột nhiên không cánh mà bay, cô ta phải chuyển tiếp 500 triệu nữa sao?
ừm, mọi khi kế hoạch như vậy rất thành công, nhưng có lẽ gần đây mẹ em hết kiên nhẫn rồi, hic, lần này mẹ nói là nếu mà không dẫn bạn trai về ra mắt thì đừng có bước chân về đây nữa. nói thế rồi mẹ đóng luôn cửa không cho em vào nhà. em đứng ở cổng gọi mãi mà chẳng có hồi âm, anh nói em phải làm sao chứ?
dương tuấn vũ ôm cô thật chặt, thở dài:
- tường cao không che hết được gió, kiểu gì cũng có tin tức lọt ra ngoài mà. em làm kẻ xấu kiểu gì chẳng có ngày bị mẹ em biết là em lừa bà. mà em cũng đâu có còn trẻ, à, ý anh không phải chê em lớn tuổi…
- không sao, em chính là lớn tuổi mà, anh cứ nói đúng sự thật đi, em đâu có dỗi mấy chuyện linh tinh đó.
hôn xuống má cô bồi tội một cái, sau đó hắn tiếp tục nói:
- thì em cũng đến tuổi cần gả chồng rồi, mẹ nào mà không lo chứ? trong khi con gái của mẹ lại đẹp như vậy mà giờ vẫn chưa có anh nào đến ra mắt sẽ làm mẹ nghĩ đến nhiều chuyện không hay. được rồi, không suy đoán làm gì nữa, em định hôm nào dẫn anh về ra mắt mẹ?
- anh …
vân tú vươn tay ôm chặt thắt lưng hắn, nghe được lời đó cô cảm thấy hắn không phải chỉ yêu cô giấu giếm mà muốn công khai thì cô rất hạnh phúc. suy nghĩ một chút cô nói:
- vậy ngày mai luôn được không? em sợ bà giận dỗi lâu lại sinh bệnh.
- ngày mai à? ừm, mai là chủ nhật anh cũng không có việc gì. hôm nay em gọi điện về báo cho mẹ một tiếng cho mẹ vui. em vẫn còn chưa chịu nói với anh nhà em ở đâu?
- nhà em ở nam hà, cách đây cũng hơn 300km, ngày mai anh đến đón em sớm một chút nhé.
- nam hà cũng không quá xa, mai anh sẽ có mặt lúc 6 giờ trước cửa nhà em được chứ?
- vâng … cảm ơn anh.
- ngốc lắm, em xứng đáng nhận được nhiều hơn thế.
…
sáng hôm sau, dương tuấn vũ tay xách nách mang rồi nhanh chóng mở cốp xe ném hết tất cả vào, đến lúc đó hắn mới thở ra được một hơi, quay lại đằng sau nói:
- mẹ có nhất thiết phải mang nhiều đồ như vậy không ạ?
mẹ lan cười mắng:
- nhiều cái gì? còn trộm mất cô con gái xinh đẹp của người ta thì mấy cái đồ này chẳng đáng kể gì, mẹ còn thấy vẫn thiếu mấy thứ.
dương tuấn vũ mặt nghệt ra vội xua tay:
- ý con không phải là thế, ý con là lần đầu đi gặp mẹ cô ấy thì cũng chỉ mang quà thôi chứ, mẹ còn gửi bao nhiều đồ ăn làm chi?
- hai đứa cứ đi xe chậm chậm thôi, tới nơi cũng đến gần giờ trưa rồi, tiện thể lấy ra ăn cơm trưa luôn.
- như thế mẹ không sợ bác ấy nghĩ mình quen ở thành phố ăn ngon mặc đẹp nên về đây chơi cũng mang theo đồ ăn sao ạ?
- ừ nhỉ? sao mẹ lại quên mất chứ? mau mau lấy ra để mẹ