Một tuần học tập trôi qua rất nhanh, tâm lý học sinh sắp được nghỉ tết thì đến trường vô cùng vui vẻ. nào là tết này ăn gì, đi du lịch ở đâu, được tặng quà gì... đủ các thể loại của đám con gái. còn con trai thì tết chỉ mong được ở nhà ngủ liền 4 ngày, nhưng cũng có nhiều anh chàng tranh thủ quãng thời gian này thể hiện mình là người có tiền.
sau ngày hôm đấy được tiêm vào đầu virus “kiếm tiền”, chu mập mạp rất hăng hái, thường xuyên kéo hắn vào một góc để khoe thành quả. nào thì hắn được thưởng trước 12,5 triệu vì kết quả kì này tốt, rồi rút được tiền mặt tổng cộng các khoản là được 50 triệu, đã giấu dưới gầm giường, khóa mấy lớp. dương tuấn vũ chỉ biết bóp trán rồi khuyên hắn chỉ nên khóa 1 cái thôi, khóa nhiều cái đến lúc không mở được thì chỉ có ngồi khóc. y như rằng, ngày hôm sau mập mạp mặt buồn thiu như mất sổ gạo, đến khóc lóc kể nể, rồi đổ tội hắn rằng mồm quạ đen ám nó làm mất chìa khóa.
cũng may là số chu mập còn chưa tận, ngày hôm sau hắn lại cười híp mắt đến thông báo rằng đã tìm thấy chìa khóa cất trong chiếc tất ném ở góc giường. và cam kết chỉ khóa một cái, rồi nhất quyết bắt dương tuấn vũ cầm, nói là: “trước khi đi tập hợp tại bến tàu vĩnh hà, tao ôm theo cái hộp, mày nhớ cầm chìa khóa theo.” để đảm bảo rằng hắn sẽ không đánh rơi cái chìa khóa này.
rồi đến tối trước khi đi hải phú, mai tuyết yên gõ cửa phòng hắn.
“cộc cộc”
“mai mai à, vào đi, cửa không khóa.”
“vâng.”
thực ra từ xa hắn đã nghe thấy tiếng xe lăn của tuyết yên rồi, mặc dù bánh xe cao su chạy khá êm, hầu như không phát ra tiếng động, nhưng thính giác của hắn được tăng cường, cộng thêm linh cảm của hắn cũng cảm thấy có người đến.
mai tuyết yên đi vào, đóng cửa, rồi im lặng.
dương tuấn vũ thấy em hắn vào mà không nói chuyện gì, hắn thấy hơi lạ, quay lại thì thấy mai tuyết yên đang nhìn hắn như có điều muốn nói, và kèm theo chút tức giận.
“sao vậy mai mai? em không khỏe ở đâu à?”
“em không sao. anh... anh có điều gì giấu em phải không?” cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
dương tuấn vũ hơi chột dạ, chẳng lẽ mai mai đã biết điều gì? hắn dò hỏi: “anh có giấu điều gì đâu?”
dương tuấn vũ nhận thấy ánh mắt thoáng buồn và thất vọng của em gái mình. hắn hơi lo lắng, định nói gì đó thì mai tuyết yên quay mặt đi, im lặng chốc lát rồi để lại một câu: “em biết là anh có việc gì đó nên nói dối ba mẹ, anh cũng đừng vội giải thích, em biết anh sẽ không làm điều gì xấu, em sẽ không nói với cha mẹ, anh có lý do của anh, nhưng mà nếu có thể lần sau hãy nói cho em biết.”
mai tuyết yên hơi dừng lại rồi nói tiếp: “mai anh đi rồi, nhớ chuẩn bị đầy đủ đồ dùng, mặc thêm áo ấm, lúc nãy em xem dự báo mấy ngày tới hải phú lạnh lắm. anh đi ngủ sớm đi. em thấy hơi mệt, em về phòng đây, chắc mai em không tiễn anh được.”
cô đẩy cửa phòng rồi nhẹ nhàng đóng lại. tiếng xe ngày một xa dần. dương tuấn vũ thấy lòng đau xót, rồi lại thấy ấm áp.
“con nhóc này, lại còn biết mình đi hải phú. chắc chu mập lại bị em gái mình lừa thảm rồi. ài. mình cứ tưởng mình diễn đạt lắm rồi chứ. vậy mà vẫn không qua mắt được mai mai.
em yên tâm. anh sẽ cố gắng để gia đình mình sống thật đầy đủ.”
“em gái anh rất tốt với anh. đôi chân cô ấy...”- giọng nói dịu dàng của triệu cơ vang lên.
“ừ. đúng là rất tốt. ừm, đôi chân của em gái tôi ... à. sao tôi lại quên mất chứ. đúng là làm anh trai
vô trách nhiệm mà. triệu cơ này, em có cách chữa đôi chân cho mai mai không?”- dương tuấn vũ bừng tỉnh hỏi gấp.
triệu cơ nói: “theo như triệu chứng lâm sàng, và tiền sử bệnh của tuyết yên là cô ấy không bị tai nạn, không bị liệt bẩm sinh mà chỉ sau 8 tuổi đôi chân cô ấy mới mất dần chức năng vận động. em có