Chưa cần đợi đến buổi tối, katherine đã đến tận phòng dương tuấn vũ gõ cửa muốn gặp nói chuyện riêng. nhưng mở cửa cho cô lại là vân tú đang ngáp ngáp cái miệng nhỏ rất đang yêu, má vẫn còn hồng hồng, quần áo hơi sộc sệch có vẻ vừa mặc khá vội.
nghĩ ngay đến chuyện xấu xa hai người này vừa làm, cô gái băng sương mặt cũng đỏ lên chạy mất để lại vân tú ngơ ngác, câu “xin chào” còn chưa kịp nói ra.
đến lúc này cô mới hiểu ra vấn đề, cô vội thay quần áo sau đó đuổi theo.
gõ cửa phòng katherine mấy tiếng thì thấy cô gái này thò đầu ra nhìn xung quanh, mặt vẫn đỏ, hơi thở còn gấp vì chạy một mạch không nghỉ lên mấy tầng cầu thang bộ. cô hỏi:
- sao vậy? xin lỗi đã làm gián đoạn cuộc vui của hai người.
vân tú dở khóc dở cười, cô nói:
- cuộc vui gì chứ? phòng tôi hỏng máy sưởi nên qua phòng anh ấy cho đỡ lạnh thôi. nhưng chẳng biết anh ấy bận việc gì đi ra ngoài mất rồi. tôi nằm chán thì ngủ quên lúc nào không hay. không ngờ lại làm cô hiểu lầm.
- là như vậy?
- đúng thế. nếu mà có chuyện kia thật thì giờ này tôi còn không có sức mà dậy đâu… a … phi phi … tóm lại không phải chuyện cô nghĩ đâu.
vân tú lỡ lời, cô vội vỗ vỗ cái miệng của mình, mặt đỏ lên phủ nhận.
katherine nghe thấy thế mới đầu chưa hiểu sau đó nhìn cái bộ dạng đáng yêu của chị gái trước mặt này thì không nhịn được mà bật cười. cô cố tình hỏi:
- chậc chậc. nhìn cậu ta như vậy thì chắc chắn làm cho chị sung sướng lên bờ xuống ruộng nhỉ? hai người làm mấy chuyện đấy trong mấy tiếng vậy? 1 tiếng? 2 tiếng? hay 3 tiếng? ư.. ư…
katherine đang cười khúc khích hỏi thì bị vân tú bịt miệng lại. cô nhìn nhanh xung quanh sau đó chui luôn vào phòng katherine đẩy cửa lại.
hai cô gái trêu đùa nhau, tiếng cười vang lên khắp căn phòng. sau khi giải quyết hết những vướng mắc, hai cô gái đã thân thiết với nhau hơn nhiều.
dương tuấn vũ mồm ngậm cái kẹo mút thong dong bước về khách sạn, mở cửa phòng ra chẳng thấy cô bạn gái yêu dấu đâu. hắn để đồ mới mua lên mặt bàn, sau đấy gọi điện.
“ người bỗng đến bên em vào một hôm nắng xanh ngời
và rồi tay nắm tay như từng quen muôn kiếp trước
người nói, nói với em bao lời êm ái trên đời
và rồi như giấc mơ, em ngủ quên.
yêu...
cho em yêu một lần thôi
cho em khóc một lần thôi
để em biết những buồn vui…”
tiếng nhạc chuông của vân tú vang lên. bài “cho em thêm một lần yêu” mà đông nhi hát, bài hát làm điên đảo biết bao nhiêu chị em.
dương tuấn vũ dở khóc dở cười, hắn đã bảo cô đổi nhạc chuông nhưng cô gái này sống chết không chịu đổi. còn nói là đồng cảm cô gái trong ca khúc này nữa mới chết chứ.
lật gối ra, điện thoại đang đổ chuông. hắn tắt cuộc gọi.
“đi đâu mà điện thoại cũng không mang theo đây?, ừm, cửa phòng cũng không khóa. cô gái này đúng là hậu đậu ham chơi mà.”
dương tuấn vũ cầm điện thoại, khóa cửa phòng sau đó sang phòng cô tìm nhưng cũng chẳng thấy đâu. hắn đành đi loanh quanh tìm. đồ đạc, túi xách các thứ vẫn ở đây, chắc chắn cô chỉ đi gần đây thôi.
hắn cứ vừa đi vừa nhìn khắp nơi, rồi đến tầng 8, khi đi qua cửa một phòng thì nghe thấy có tiếng cười quen quen. tai hắn tất nhiên còn thính hơn chó becgie rồi.
“ừm, còn có giọng của katherine nữa?”
hắn lùi lại nhìn lên cửa thấy chữ “ please dont bother!” "xin đừng làm phiền!".
sau đó lại áp tai vào nghe, khi khẳng định được rồi hắn gõ cửa.
tiếng “cốc cốc cốc” vang lên, hắn còn chưa kịp làm gì thì cửa đã mở ra. “what’s the hell? không khóa cửa luôn?”.
hắn không muốn nhìn đôi mắt cũng thụ động thu lại các hình ảnh đang diễn ra trước mắt rồi. tay hắn vẫn giữ động tác gõ cửa, mắt thì trợn lớn, miệng há hốc, nước dãi đang có dấu hiệu chảy ra như vỡ đê.
- aaaa … bastard! gutes zeug! perverser!
- aaaaaaa.
katherine hét lên. sau đó vân tú thấy cửa mở ra thì cũng hét lên. katherine thì tiếng anh cô không nói mà luống cuống mắng luôn cả bằng tiếng mẹ đẻ - tiếng đức.
dương tuấn vũ nghe chẳng hiểu gì, không lo, khó đã có triệu cơ, cô nàng nhanh chóng chọn đúng thời điểm hữu ích làm phiên dịch viên:
- đồ khốn! đồ háo sắc! đồ biến thái !
dương tuấn vũ bị chửi cho tỉnh người, hắn đang định giải thích thì ăn ngay mấy chiếc gối vào mặt.
“sao đen như chó mực vậy nhỉ?” dương tuấn vũ vuốt vuốt mặt, cúi xuống nhặt lại mấy chiếc gối.
“ừm, nhưng bị mắng, bị ném thế cũng vẫn có lời a”. hắn nhếch mép cười xấu xa.
khi nãy hắn chính là nhìn thấy hai cô gái trêu ghẹo đùa nghịch nhau, nhưng trên người lại chỉ còn một chiếc quần lót ren, một cái màu đen của vân tú, một cái màu trắng của katherine. còn ở trước ngực thì chẳng hiểu chơi kiểu gì mà chẳng có cái gì che. “may mà là mình, nếu không để người khác kiếm lời rồi. ừm, cô gái này vòng nào vòng nấy đều rất nuột nà a. quá đẹp.”
- aaa…
hắn vừa cười vừa nghĩ xấu mà không biết vân tú cũng đang cười lạnh đi đến, nhìn thấy cái nụ cười bỉ ối đấy, cô véo tai hắn, sau đó nói nhỏ:
- sao hả? nhìn thấy thế có thèm không?
- anh chỉ nhìn của em thôi mà. còn những cái khác anh không biết.
- thật?
- thật 100%.
- có ngốc mới tin lời anh. được rồi. coi như hôm nay cho anh lời lớn, nhưng mà cấm làm gì sai trái
biết chưa?
dương tuấn vũ gật đầu liên tục, thề thốt như thật.
- thế giờ về thôi.
vân tú nắm lấy tay hắn kéo đi.
- chờ chút.
katherine đã mặc xong quần áo, mặt cô vẫn còn hơi đỏ, hàm răng trắng đang cắn cắn môi dưới, mắt cô trừng lên nhìn hắn.
- anh tự giải quyết hậu quả đi. em về trước đây. hihi.
vân tú cười híp mắt vẫn tay chạy mất.
dương tuấn vũ bị bạn gái bỏ lại thì chỉ biết gãi đầu cười cười, hắn ngập ngừng nói:
- là … là khi nãy cửa không khóa. tôi cũng gõ cửa trước đó rồi mà. cô cũng nghe thấy đúng không?
- đây là lần đầu, cũng là lần cuối. cậu rõ chưa?
nhìn thấy cô gái này đã thực sự tức giận, hắn đành gật đầu nhận lỗi, đầu thì nghĩ “không chỉ nhìn một chút thôi sao? cô cũng đâu có hao mất miếng thịt nào?”
katherine cũng đã nguôi giận, cô chợt nhớ ra nguyên nhân từ đầu tới cuối của chuỗi sự việc này,