Cô gái nhỏ cười vui vẻ một tiếng “vâng”, sau đấy quay sang vẫy tay chào hắn:
- chào chú. chú về ăn cơm với vợ con đi, hẹn khi khác chơi với chú sau nha.
nếu là lúc trước thì dương tuấn vũ sẽ lắc đầu cười ha hả vì tính tình con nít của cô nhóc này, nhưng bây giờ lại khác, hắn mất một lúc mới tỉnh ra thì hai người mẹ con nọ đã đi xa được một đoạn rồi.
thấy hắn rất lạ, triệu cơ hỏi:
- anh thấy không được khỏe à?
- không sao.
dương tuấn vũ cho tới bây giờ vẫn chưa nói với triệu cơ về bí mật hắn là một người trùng sinh, và sự thất thố của hắn hiện tại hắn vẫn chưa thể chia sẻ với cô.
dương tuấn vũ nhìn thêm một lúc về phía bóng dáng hai người, đợi đến khi cả hai cùng khuất dần sau rặng cây đằng xa thì hắn mới quay trở lại xe.
lái xe chậm rãi đi theo hai mẹ con nàng, cho tới lúc họ mở cửa cổng đi vào, quan sát và ghi nhớ tên đường cùng số nhà, dương tuấn vũ mới từ từ lái xe về khu biệt thự skyhouse của mình.
suốt cuộc hành trình, hắn không nhớ gì nhiều, chỉ cố gắng so sánh hình ảnh của cô bé này với cô gái tiếp viên hàng không xinh xắn, đáng yêu và cũng vô cùng đáng thương, người mà đã cùng hắn nắm tay nhau tới tận cùng của cuộc sống kiếp trước – lâm nhược khê.
càng nghĩ, càng liên tưởng hắn càng cảm thấy giống. tuy hiện tại cô vẫn chỉ là một cô nhóc ngây thơ, trong sáng, tóc tai quần áo trẻ con nhưng những đường nét trên khuôn mặt non nớt ấy lại rất … rất giống. họ lâm tên nhược khê là một cái tên không quá phổ biến ở việt nam, thậm chí cả mấy trăm triệu người có tên này cũng chẳng quá 1 bàn tay.
nếu bình thường hắn cũng chẳng chú ý nhiều làm gì, mỗi người có một số phận, dù kiếp trước cô nhóc này đã bắt hắn đã ngoắc tay hứa nếu có kiếp sau hai người sẽ thành đôi, nhưng khi đó cũng chỉ vì không muốn tước đoạt đi niềm vui, niềm hạnh phúc duy nhất của cô gái đáng thương ấy trước khi chết nên hắn mới gật đầu đồng ý.
đúng ra hắn sẽ chỉ thoáng vui mừng khi gặp lại người quen cũ chứ không có ý định đi vào cuộc sống của cô sâu hơn, nhưng khi nhớ lại câu chuyện buồn mà cô đã kể về gia đình mình, lại nhìn thấy người mẹ hiền lành của cô, dương tuấn vũ cắn răng quyết định một lần nữa thay đổi số phận của một người.
hắn không muốn cô gái ngây thơ, trong sáng – lâm nhược khê ấy lại mất đi người mẹ một lần nữa, nếu quá khứ vẫn lặp lại, và hắn biết trước mà không can thiệp thì một lúc nào đó trong tương lai hắn sẽ cảm thấy áy náy cũng không sao, nhưng cô gái này lại phải sống thêm một đời đau khổ, dương tuấn vũ không muốn thế.
hắn vừa ngồi xuống ghế đã liên lạc ngay với lau:
- cậu tìm cho tôi mọi thông tin liên quan tới gia đình một cô bé tên lâm nhược khê, số nhà 29, ngõ 4, phố kim hoa, quận thanh xuân, hà đô. cố gắng tìm nhanh nhất cho tôi.
- đã rõ. mà sếp định “ươm mầm” à? hay là sở thích chuyển sang lolicon rồi?
- lolicon cái đầu cậu, mau đi, chuyện này rất gấp.
- ồ. tôi đi làm ngay.
sở dĩ dương tuấn vũ gấp gáp như vậy là bởi vì hắn không biết diễn biến cụ thể cái chết của mẹ nhược khê, nếu hắn nhớ không lầm thì đây chính là quãng thời gian mẹ nhược khê phát hiện chồng có cặp bồ bên ngoài, và sau đó không lâu thì bà qua đời. nếu không nhanh ngăn cản để chuyện này vẫn xảy ra, như vậy thì tốn công vô ích rồi.
dương tuấn vũ cũng chẳng phải đợi lâu, lau sau hơn một giờ đồng hồ đã sắp xếp và gửi cho hắn những thông tin khá đầy đủ.
cầm bản fax vừa gửi tới, dương tuấn vũ đọc thì hơi ngạc nhiên.
lâm duy, cha của lâm nhược khê hiện đang giữ chức vụ phó bí thư thường trực thành uỷ hà đô, là người xếp vị trí thứ hai trong bộ máy lãnh đạo của thủ đô. điều này đã chứng tỏ ông ta cũng không phải chỉ biết ăn chơi gái gú.
từ một bí thư tỉnh ủy vĩnh hà, chỉ sau 5 năm chuyển đổi công tác lên hà đô đã giữ được một chức vụ lớn như vậy, tài năng là không thể không công nhận. nhưng như thế không có nghĩa là ông ta được phép đối xử tệ bạc, lạnh nhạt với vợ con, là cán bộ của đảng, của nhà nước mà lại dám nuôi vợ bé ở ngoài, nếu cái này lộ ra thì con đường công danh sự nghiệp của lâm duy sẽ tan thành mây khói. tuy nhiên, bắt quả tang được không phải dễ vì mấy tay cán bộ này lúc nào không có vệ sĩ và tai mắt đi theo cảnh giác hộ.
dương tuấn vũ băn khoăn không biết có nên cho thiết bị theo dõi số 1 của mình thu thập chứng cứ sau đấy cho hắn thân bại danh liệt hay không? bởi vì như thế gia đình nhược khê cũng sẽ chịu đả kích lớn.
nhưng càng nghĩ hắn càng thấy không thể biết mà cứ im lặng được, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, mẹ con nhược khê sớm muộn cũng sẽ biết được tin này thôi. “à, cuộc điện thoại trong ngày sinh nhật của mẹ cô ấy”.
dương tuấn vũ vội lật tập tài liệu để xem ngày sinh nhật của mẹ nhược khê- hồng vân: sinh ngày 02 tháng 06 năm 1974. mấy ngày nữa là đến vừa tròn sinh nhật thứ 38 của cô ấy, cũng là ngày mà nhược khê gọi điện cho bố phát hiện bố cô có người phụ nữ khác và ngày hôm sau cha mẹ cô cãi nhau, mẹ cô khóc lóc chạy ra ngoài thì bị xe ô tô cán chết.
nhìn lại lịch tường, chỉ còn 7 ngày nữa là tới ngày 2 tháng 6 rồi, phải làm cách nào mới ổn đây?
tuy không biết dương tuấn vũ bất an vì chuyện gì, nhưng từ tư liệu lau gửi, kèm dòng chữ đỏ gạch chân vào đoạn “nuôi bồ nhí” thì triệu cơ cũng hiểu được vài phần, cô mở lời:
- theo em nghĩ thì trước sau gì chị hồng vân cũng sẽ biết chuyện, anh có nghĩ nhiều cũng vô dụng. tốt nhất là làm sao để giúp chị ấy bình tĩnh và mạnh mẽ tiếp nhận cái tin tức này.
- ừm, em nói có lý, nhưng làm sao để giúp?
triệu cơ mà có đầu thì cô đang lắc lắc trả lời câu hỏi của hắn:
- anh có nghĩ nát óc cũng chẳng giải quyết được đâu, cứ đến đấy, nói thẳng thắn với chị ta rồi tùy
cơ ứng biến.
hắn gật gù, sau đấy lên xe lái tới nhà nhược khê, phải