Dương tuấn vũ chán chẳng buồn nói, nằm ngửa ra nhìn trời, trong đầu thầm toan tính một số kế hoạch sắp tới.
vì mặt trời sắp lặn rồi nên không thể nào để những miếng thịt này chín toàn bộ được. họ quyết định cất phần lớn những thức ăn này đi mà chỉ dùng một phần nhỏ. bây giờ ăn không phải để cho no, cho sướng mà là ăn để sống nên mỗi người chỉ được chia một miếng, để tránh trường hợp bữa này no bữa sau lại chết đói.
không thể không nói, tuy thịt ít nhưng nó khác biệt hoàn toàn với uống nước ăn rau, chỉ cần một miếng nhỏ mọi người đã cảm thấy mình như được hồi sinh. cảm giác được ăn thịt thật là hạnh phúc.
mỗi miếng chỉ bé bằng ba ngón tay thôi nhưng mấy người này ăn mãi không hết, bởi vì sợ ăn rồi lúc sau sẽ lại phải nhịn trong một thời gian ngắn nữa mới được phép lôi chỗ thịt dự trữ kia ra.
dương tuấn vũ thì không làm thế, hắn ném cả miếng vào mồm nhai kỹ rồi “ực” một cái hết luôn, vậy mà khi hắn quay sang thì 7 con giời đánh này lại tưởng hắn cướp thức ăn, ai cũng mang miếng thịt chạy xa mấy mét. tiểu ngân mới đầu thấy mọi người chạy còn lưỡng lự nhưng lúc thấy chỉ còn mình và ánh mắt của đội trưởng thì cô lại ôm miếng thịt chạy xa nhất, còn nấp sau tảng đá thi thoảng ngó ra nữa chứ.
dương tuấn vũ bật cười ha hả:
- vậy mà khi nãy nói anh em sống chết có nhau, giờ thì vì miếng thịt mà chạy xa vậy mấy ông thần?
vương bạch cười ngượng nhé răng, tay vẫn nắm chặt miếng thịt, hắn không quay lại mà còn đi xa thêm một chút rồi nói với lại:
- thì đúng là sống chết có nhau mà, chỉ là lúc ăn uống thì chưa chắc. phải không mọi người?
- đúng thế.
mấy người còn lại đều gật gù hô lên rất khí thế.
dương tuấn vũ thở dài:
- ài, tôi đâu có rảnh mà ăn tranh với mấy người, nếu tôi xấu tính vậy thì khi tìm được đồ ăn đã trốn một góc ngồi ăn cho no bụng rồi. đúng không?
mọi người mặt thoáng đỏ nhưng vẫn nhất định không chịu quay lại. ai biết khi đây có phải âm mưu của đội trưởng không? có khi nào anh ấy đã đổi tính?
bao nhiêu suy nghĩ ngớ ngẩn xuất hiện trong đầu, nhưng cái miệng vẫn không ngừng nhai nhóp nhép, tốc độ đã được đẩy lên không ít.
- này. đừng có đùa nữa, mau tập hợp lại đây, tôi có chuyện muốn bàn bạc. ai trong vòng 10 giây không quay lại tôi sẽ coi như không phải thành viên trong nhóm nữa. 10 ... 9 ... 8 ... 7 ...
- ấy, đợi chút.
mọi người trợn mắt, chẳng biết hắn nói đúng hay sai nhưng cái này không thể nói giỡn được a. ai cũng co giò chạy về. người chạy xa nhất tất nhiên giờ chính là người sợ nhất, tiểu ngân mồm vẫn ngậm miếng thịt, hai tay giơ lên che lại, rồi chạy thật nhanh về vị trí tập kết.
may mà khi tới nơi vừa khéo dương tuấn vũ đếm đến số 1.
dương tuấn vũ lắc đầu, hắn lại ra lệnh:
- trong 5 giây nữa ai không ăn hết sẽ bị phạt. 5... 4 ... 3 ...
mọi người lại trừng mắt, đội trưởng chơi quá ác, mọi người vội ném nốt miếng thịt vào miệng, những cái máy nghiền công suất lớn được chỉnh lên tốc độ max speed.
“ực” . “ực” ... “ực” . “ực”.
những tiếng “ực” lên tiếp vang lên, dương tuấn vũ nhe răng cười hài lòng, hắn chỉ tay vào mấy tảng đá xung quanh nói:
- ngồi đi, chú ý kỹ những lời tôi nói sau đây.
thấy không khí nghiêm túc mà đội trưởng tạo ra, mọi người lúc này mới biết là có biến thật, họ nhanh chóng tìm chỗ ngồi, tai dỏng lên nghe.
- là thế này, khi tôi đi tìm đồ ăn thì phát hiện ra một cái khe, càng đi vào sâu càng thấy nó rộng và dài, cuối cùng lại phát hiện được một cơ quan dạng cửa.
a dũng đầu óc đơn giản nói:
- chẳng lẽ ở đây còn có nhà dân? đội trưởng có vào xin cơm chay không? à mà theo tây du ký thì giữa nơi chẳng có bóng người này, nếu có nhà dân, có cô thôn nữ chắc chắn là yêu quái biến hình. ài, thật may đội trưởng đã tỉnh táo quay lại được nếu không chúng tôi đã chẳng có gì ăn rồi.
mọi người há hốc mồm, tên này trí tưởng tượng cũng quá mức đi. đang định chửi hắn một trận thì một giọng nói trong trẻo vang lên.
tiểu ngân tò mò hỏi:
- dũng ca, chỉ sợ ... chỉ sợ đội trưởng lấy mấy đồ ăn khi nãy ở trong đó ... rồi mang cho chúng ta ăn thì sao ? có ... có khi nào chúng ta vừa ăn ... toàn rắn rết? eo ...
a dũng giật mình mặt tái xanh:
- hình như anh nhìn thấy thứ đó là rắn thật đấy.
- là rắn thật?
hai người cứ sợ hãi ồ lên, dương tuấn vũ nhìn thấy vậy mà vỗ trán.
vương bạch mới đầu cũng ngẩn ra, sau đấy hắn bợp cho tên to xác này một cái rồi quát lên:
- tỉnh lại coi. yêu quái cái rắm. rõ ràng là đội trưởng mang rắn về thịt trước mắt mấy người còn tưởng tượng là do yêu quái biến ra là sao? im cho đội trưởng nói, đã không biết còn ném bom vào hội nghị gây hoang mang.
a thanh cũng cốc đẩu tiểu ngân:
- em đừng có luyên thuyên với con gấu ngốc đấy đi. mau qua đây ngồi im nghe đội trưởng nói. hai người làm mất thời gian quá đấy.
một lớn một nhỏ, một nam một nữ mặt mũi ngốc nghếch đã bị tách ra. tiểu ngân đầu cúi gằm đến sát ngực, nhưng vừa đi cô lại vừa thi thoảng ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt.
a thanh kéo tay cô em gái ngồi xuống bên cạnh mình, sau đấy quay về phía dương tuấn vũ nói:
- ý đội trưởng có phải cậu nghi ngờ nó là đường vào “cung điện ngầm” ?
cuối cùng cũng có người bình thường, dương tuấn vũ thở ra một hơi, hắn gật đầu cười:
- đúng thế. nhưng cũng có thể không phải. lúc đó thời gian cũng đã muộn, tôi quyết định quay lại hỗ trợ mọi người nên chưa có tìm hiểu được gì thêm. giờ quay lại là muốn hỏi ý kiến của cả đội. có hai cách: một là chúng ta sẽ xuất phát ngay, hai là đợi ngày mai trời sáng. biểu quyết: ai đi ngay giơ
tay.
tất cả mọi người cùng giơ tay, bởi vì họ biết nếu sớm tìm ra được thứ đó thì họ có thể rời khỏi nơi quái quỷ này rồi.
- được rồi. nếu đã như vậy, mọi người có 10 phút để chuẩn bị lại hành trang sau đó tất cả cùng lên đường. hai cây xương rồng kia sẽ đành phải cắt nhỏ ra mỗi người mang theo một ít. dù sao đi xuống nơi đó thì ban ngày cũng không nắng nóng, nước sẽ không bốc hơi quá nhanh.
-