Dương tuấn vũ cầm lấy cái kẹp nhỏ ở cuối tấm giấy, hắn cầm lên nói:
- mấy người định tới bao giờ thì xuất hiện đây? chúng tôi đã làm xong nhiệm vụ rồi. có phải nên tới đón rồi chứ?
mọi người đang đi trong màn đêm yên lặng, nghe thấy dương tuấn vũ nói thế mới trợn mắt, thì ra ngôi sao nhỏ đấy lại là thiết bị truyền tín hiệu.
bên kia có một giọng nói quen thuộc đang người nói cười ha hả truyền vào trong micro:
- tôi đã biết ngay mà, người đầu tiên giành được chiến thắng trong phần thi này chắc chắn là cậu ta.
- cho tôi hỏi a thanh và tiểu ngân, à không, là tiểu phúc có khỏe không?
- mấy người không phải có thiết bị theo dõi hành trình sao?
- đừng nói đến mấy cái máy vô dụng ấy nữa, chẳng hiểu vì sao mọi khi vẫn hoạt động tốt mà khi
các cậu thi đấu lại xảy ra trục trặc.
- ồ, như vậy là các ngài không biết gì về những chuyện xảy ra với chúng tôi?
- không biết. rốt cuộc hai đứa nó có làm sao không?
- còn chưa chết được.
- cậu ... phù, còn sống là tốt rồi. ừm, mà phong lão vì cậu mà ăn không ngon ngủ không yên đấy,
được rồi, các cậu không phải đợi lâu đâu, cứ tìm chỗ nghỉ chân và mang theo ngôi sao đó bên cạnh, trực thăng sẽ nhanh chóng tới đón mọi người. hẹn gặp lại.
tiểu ngân khi nghe thấy giọng nói đấy thì vui mừng, cô đang định chạy tới chào thì bị chị cô cản lại. cô nhanh chóng hiểu ý, chỉ nén sự vui mừng trong ánh mắt.
dương tuấn vũ quay lại nhếch môi cười:
- được rồi, mọi người tìm nơi nghỉ chân thôi. a thanh, tiểu ngân, hai cô qua đây.
a thanh như biết hắn định nói gì, cô nắm chặt tay, môi cắn chặt, rồi cuối cùng cũng đành nhấc chân tiến tới.
tiểu ngân thấy chị mình như vậy thì cũng lúng túng đi theo.
quay lưng lại với hai người, hắn nói:
- hai cô sau khi về tốt nhất không nên tham gia phần thi tiếp theo.
- tại sao ạ?
tiểu ngân ngạc nhiên, cô lắc đầu hỏi.
- hai người không nên gia nhập vào quân đoàn tối mật này làm gì. ở nơi đó không thích hợp cho
các cô. với trình độ hiện nay, nếu được giao bất cứ nhiệm vụ nào hai người đều sẽ bị giết. đây là sự thật. mấy người khác cũng vậy, phải chăng thì có tên vương bạch và hàn lập là còn có chút khả
năng sống sót.
a thanh nắm chặt nắm đấm:
- chẳng lẽ đội trưởng không thể dẫn chúng tôi đi theo sao?
- các cô chỉ làm vướng chân vướng tay thôi.
tiểu ngân đấm bùm bụp vào lưng hắn:
- huhu. không biết đâu. hôm trước đội trưởng đã đồng ý làm lão đại của tiểu ngân rồi mà. giờ lại
không cho tôi đi theo là sao?
dương tuấn vũ nhe răng, bà cô này đấm cũng không nhẹ a:
- không nói lắp nữa à?
- tôi... không được. đội trưởng đừng có lái sang chuyện khác.
- được rồi, tôi cũng không nói bỏ mặc mấy người. nếu tất cả quyết định sau này đi theo tôi thì cần
phải học hỏi và nâng cao kỹ năng cho mình. kể ra nếu có thời gian tôi sẽ huấn luyện cho mấy người nhưng hiện tại thì có lẽ không được. nhưng yên tâm, tôi có căn cứ riêng, mọi người đến đó sẽ có người khác chỉ dẫn. họ mạnh hơn mấy người nhiều đấy.
tiểu ngân nghĩ tới cái gì, cô lắc đầu:
- không được, tiểu ngân muốn đi cùng đội trưởng cơ.
- không được làm nũng, nếu trong 10 phút cô chạm được đến cái lá cờ này thì tôi sẽ cho cô đi. có
thể dùng mọi cách cô muốn.
dương tuấn vũ chỉ vào lá cờ đỏ sao vàng ở trên ngực trái.
tiểu ngân đôi môi cắn chặt, cô gật đầu:
- được. nếu tiểu ngân chạm được vào thì đội trưởng phải cho tôi đi theo.
a thanh thở dài, cô chẳng cần nhìn cũng biết em gái mình có làm cách gì cũng vô dụng thôi, nhưng cô không nỡ làm nó bị tổn thương, đứa em ngốc này của cô nếu không cho nó chút bài học thì sẽ
không tỉnh ra, đội trưởng đâu phải là người mà nó có thể với tới.
đúng như những gì cô suy đoán, sau 10 phút dùng hết khả năng vẫn vô kế khả thi, con bé ngốc này
càng đánh nước mắt lại càng tèm nhem, cho tới gần cuối chỉ biết ôm mặt mà khóc. và đội trưởng cũng chẳng nương tay chút nào. không chỉ tiểu ngân, dù có là cô hay bất cứ ai khác, nếu đội trưởng đã không muốn thì họ cũng không thể chạm vào được ngôi sao trên ngực trái ấy.
tiểu ngân khóc nức nở, cuối cùng cô vừa chạy đi vừa nói trong nước mắt:
- đội trưởng là đồ xấu xa. tiểu ngân không cần đội trưởng.
dương tuấn vũ dở khóc dở cười, cô gái này quá nhạy cảm đi, như vậy mà cũng khóc được.
a thanh bước đến, cô nói:
- xin lỗi vì tiểu ngân đã làm phiền cậu, là do nó ở nhà được ông nội nuông chiều quá thành hư.
trước nay cái gì nó đòi người khác cũng cho, giờ lại gặp một người cứng rắn, dứt khoát từ chối nó như vậy khiến đứa nhóc