Thấy không ổn, mọi người vội chạy ra.
chu mập nhanh nhảu kiếm ngay cái gậy, nghe tiếng là biết có kẻ đến gây chuyện rồi.
vừa chạy ra thấy tên này đang cúi xuống, còn dưới đất đang là chị hà linh hoảng loạn.
chu mập nóng máu chạy tới.
“bốp”.
hắn nện một gậy vào lưng tên này, sau đấy đạp thêm một cái vào bụng.
- á.
hà linh che miệng kêu lên, sau đấy vội kéo tay chu văn tuệ:
- cậu làm gì thế? sao lại đánh người?
mọi người lúc này mới chạy tới nơi, không thể không nói tên mập này sau giảm cân thì tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều.
chạy tới nơi mọi người nhìn thấy tràng cảnh như kiểu đánh ghen thì trợn mắt. cô gái thì kéo tay người đàn ông đang cầm gậy, gương mặt hắn tức giận đỏ bừng, còn tên gian phu kia thì chắc là vừa ăn đập, hắn đang nhăn nhúm gượng dậy.
tuyết yên cũng chạy đến, cô thấy mọi chuyện có vẻ không như mọi người nghĩ, bởi vì chị hà linh hoảng lên nhưng nhìn không giống uất ức, tức giận. cô hỏi:
- có chuyện gì vậy?
cả chu mập và hà linh đồng thanh nói:
- tôi thấy tên khốn này xàm xỡ chị ta giữa ban ngày ban mặt.
- là chị bất ngờ nên sẩy chân ngã.
cả hai lại trợn mắt nhìn nhau, hà linh quát lên:
- con mắt lợn nào của cậu thấy tôi bị xàm xỡ.
chu mập cũng không chịu thua hắn chỉ tay:
- khi nãy rõ ràng tôi thấy chị nằm dưới đất còn tên này đang cúi xuống định sờ soạn còn gì, ài, tôi
thấy vậy nên mới cứu chị chị còn mắng tôi.
một giọng nói trầm trầm, nam tính vang lên:
- là tôi thấy cô ấy ngã nên cúi xuống đỡ lên mà.
chu mập gật đầu:
- đúng thế, là cậu thấy cô ấy ngã nên đỡ ... à , không đúng, phải là cậu định xàm xỡ mới đúng kịch
bản chứ?
người đàn ông ngẩn ra:
- kịch bản gì? tôi đâu có đang đóng phim.
chu văn tuệ thấy có gì đấy sai sai, hắn gãi đầu:
- chẳng phải trong phim hay có tình tiết máu chó kiểu này sao? rồi nam chính xuất hiện đánh đuổi tên côn đồ và có được trái tim của nữ chính.
mọi người đều trợn mắt vỗ trán. thì ra tên mập này bị nhiễm phim hàn xẻng quá nặng rồi.
mai tuyết yên lúc này mới nhận ra người này có chút quen mắt, sau đấy cô ngạc nhiên, đôi mắt tròn đẹp mở lớn:
- vương tử quách kiến hoa?
hà linh thở dài:
- đúng thế. chị cũng ngạc nhiên nên mới vấp ngã, là cậu ta có ý tốt tới đỡ vậy mà tên ngốc này lại tưởng chị bị xàm xỡ. kiến hoa, xin lỗi cậu nhé. à, cậu bị đánh có sao không?
quách kiến hoa đau nhe răng nhưng vẫn nói:
- không sao.
chu văn tuệ cũng nhận ra tên “nam thần” trong mắt các chị em, hắn bĩu môi:
- lại còn mạnh miệng, cú khi nãy không khéo gãy lưng đấy, định thể hiện với ai.
hà linh trợn mắt mắng:
- cậu còn đứng đấy. đánh nhầm không xin lỗi thi thôi. mau đi lấy hộp sơ cứu tới đây.
trúc nhã sau bất ngờ là đôi chân nhanh chạy tới nhìn xung quanh hắn một lượt rồi rút ra một tờ
giấy:
- kiến hoa, anh có thể cho em xin chữ ký được không?
quách kiến hoa gật đầu cười:
- cảm ơn em đã nghe anh hát.
- không chỉ em đâu, mấy đứa bạn em đều là fan của the flames, nếu được anh cho em xin mấy
chữ ký nhé.
chu mập vỗ vai dương triệu vũ rồi thở dài:
- chia buồn với người anh em. không khéo cô gái của cậu bị hớp hồn rồi kìa. mấy tên mặt trắng này có gì hay ho. mà sao thấy cậu chẳng có chút lo lắng nào vậy? hay là tự ti. chậc chậc. là đàn ông
phải mạnh mẽ lên.
dương triệu vũ dở khóc dở cười:
- cô ấy là người thì cũng cần có thần tượng, idol trong lòng mình chứ. làm sao mà cấm được. nhưng idol chỉ để ngắm thôi, rồi cô ấy lại về với tao mà. không tin mày chờ xem.
dưới con mắt trợn trừng quan sát của chu văn tuệ, trúc nhã gật đầu cười vui vẻ với quách kiến hoa, sau đấy cô cầm mấy tập ảnh có chữ ký của tên mặt trắng quay lại chỗ dương triệu vũ đứng rồi thơm vào má hắn, cô nói:
- cảm ơn anh.
dương triệu vũ véo véo má trúc nhã:
- gặp thần tượng mà vẫn còn nghĩ tới anh à?
cô híp mắt cười:
- anh ghen sao? anh yên tâm, dù có bất cứ ai xuất hiện đi nữa thì anh vẫn là bạn trai của em. thần tượng chỉ để ngắm còn anh mới là để em ăn.
- ẹo ẹo... kinh tởm. mấy người đừng có bán thức ăn cho chó nữa đi. ở đây còn có người già, phụ nữ và cẩu độc thân đấy.
chu văn tuệ giả vờ nôn khan, sau đấy bĩu môi khinh bỉ quay đi lấy hộp sơ cứu.
mọi người đều cười vui vẻ.
quách kiến hoa được đỡ ngồi xuống chiếc ghế sofa, hắn gật đầu chào:
- chào anh tùng, cứ tưởng anh mất tích, không ngờ lại ở đây.
thanh tùng híp mắt, ông ta ngồi xuống:
- à, đi thay đổi không khí chút. sao hả, tên lão đại của cậu lại sơ sẩy để hoàng tử trốn ra ngoài chơi sao? mà cậu leo lên đây không có ai bắt gặp à? nếu có chắc khu nhà này sắp bị fan phong tỏa rồi.
quách kiến hoa nhấc cái balo lên mở ra, bên trong toàn đồ hóa trang, hắn cười khổ:
- em phải thay đồ liên tục để tới được đây đấy. mà em rời nhóm the flames rồi.
- cái gì?
hà linh đang vén áo xem vết thương sau lưng hắn nghe thấy thế thì giật phắt, kêu lên, chiếc áo cọ
vào vết thương làm quách kiến hoa đau nhe răng.
không chỉ cô mà tất cả mọi người đều giật mình.
thanh tùng quay trở lại bộ mặt nghiêm túc:
- cậu không phải vất vả tới đây nói đùa chứ? chẳng vui chút nào đâu.
quách kiến hoa cười:
- không. tôi đâu có rảnh vậy. tôi đã xin lão đại. cậu ta cũng đồng ý rồi. giờ tôi chỉ có mỗi cái thân xác này, à còn cả cái balo này nữa.
chu văn tuệ cầm hộp sơ cứu ra, hắn hừ một tiếng:
- cậu mang quần áo tới đây làm gì? định ăn xin à? đừng lừa lũ này, quãng thời gian vừa rồi cậu kiếm được bao