Không nhìn không để ý, càng nhìn càng kinh diễm, đó là tâm trạng của những người đang chứng kiến.
ba tên đang đứng phía ngoài nhìn vào, một tên thân hình khá cơ bắp, hắn nói:
- hay là chúng ta vào cứu hai mỹ nhân đi, biết đâu hai em lại báo đáp.
nghe thấy bạn mình nói xàm, tên bên cạnh bợp gáy hắn:
- mày bị ngu à? gần hai mươi thằng cao to, muốn để hai em đó báo đáp thì cũng phải có mạng mà chờ chứ? vào đấy bây giờ bọn này nó nuốt cả xương. m* kiếp, biết thế hôm nay rủ đội a thái đi cùng rồi.
- mà bọn mày thấy không? hai em này lại đi lẻ, không có hộ hoa mới ngốc chứ. cơ hội mười mươi mà bỏ mất.
ba tên cùng thở dài tiếc nuối. tuy nói không vào giúp nhưng không có nghĩa là ba tên này hết hi vọng, bọn họ vẫn căng mắt lên tìm cách. cơ hội thể hiện trước mặt người đẹp, nhất là lại siêu cấp mỹ nhân thế này là không có lần thứ hai đâu.
bị lũ đàn ông vây quanh, vân tú ngẩng đầu lên nhìn, cô cau mày:
- mấy người định làm gì? xin mời nhường đường.
tên mặt héo cứ nghĩ mình đẹp trai, hắn cố nở nụ cười mà bản thân mình cho là cuốn hút nhất nhưng lại khiến những người xung quanh cảm thấy buồn nôn, nhưng hiển nhiên hắn không biết, bộ dạng tí tởn:
- hai mỹ nhân, đi đâu vội thế? ở lại uống với bọn anh vài ly đi. đảm bảo sẽ khiến hai em hài lòng
khi ra về.
một tên khác mặc áo hình đầu lâu xương chéo, tai bấm khuyên, tay săm hình con rết, hắn cười khanh khách:
- hai em đừng hiểu lầm, tụi anh không đến gây chuyện, chẳng qua để thể hiện thành ý nên mới tập trung hết qua đây chào hai em một tiếng. sao hả? có phải rất đủ thành ý không?
hắn vừa nói, tay định vuốt má tuyết yên, thì bị cô tránh được.
vân tú cảnh cáo:
- các anh đừng có làm bậy, ở đây có nhiều người như vậy, anh không sợ mọi người bắt sao?
- bắt? bọn chúng dám?
tên được gọi là anh nam hừ lạnh một tiếng, hắn quay lại nhìn mọi người xung quanh và chỉ tay:
- em nói lũ vô dụng này. bọn chúng chỉ tới xem kịch thôi. thằng nào? thằng nào có ngon thì ra đây.
hắn hét toáng lên khiến không ít người mặt đỏ lên vì tức giận, và cũng không ít người bị nói như vậy thì mặt thoáng quay đi tỏ vẻ mắt điếc, tai ngơ. nhưng chung quy lại không có ai dám ho he một tiếng nào.
thấy phản ứng của mọi người như vậy, tên nam càng lớn lối, hắn vỗ ngực cười ha hả:
- đó. cô em thấy chưa? bọn này nhìn vậy thôi chứ không có đứa nào dùng được hết. còn hai em cứ theo bọn anh, đảm bảo không cần lo cơm ăn áo mặc, tiền? xe?, đồ hàng hiệu? thứ gì bọn anh cũng có.
tên khôi tranh thủ nịnh hót để tăng thêm hi vọng được chơi ké, hắn vỗ mông ngựa:
- hai em đây chắc chưa biết, nhưng vị công tử đây đều là con ông cháu cha, nhà mặt phố, bố làm to, toàn là người có máu mặt ở hà đô đấy. cảnh sát gặp họ cũng phải nể mặt ba phần, hai em đi theo họ là cả phần đời còn lại sẽ ăn sung mặc sướng. đừng bỏ cơ hội này, nghĩ kỹ đi. nếu không thì cũng nên nể mặt mà tối nay tiếp anh em vài ly. mọi chuyện nhẹ nhàng êm thấm, ai cũng vui vẻ. các em cũng có thù lao đảm bảo hài lòng.
vân tú nhíu mày, nếu mình cô thì bọn này không đủ tuổi để giữ cô lại, nhưng hôm nay lại có tuyết yên ở đây, nhỡ bọn chúng nhân cơ hội cô đối phó với đám vệ sĩ này mà bắt tuyết yên lại thì khổ rồi. lúc đó cô không biết phải ứng phó ra sao.
nhưng khó không có nghĩa là chấp nhận lời đề nghị của bọn này, cô thầm tìm cách câu giờ, chỉ cần một lúc nữa sẽ có người tới giúp, vì ngay từ khi bọn này tới cô đã bật tín hiệu sẵn sàng chiến đấu rồi. chỉ là chạy từ căn cứ tới đây, nhanh thì cũng cần thêm 15-20 phút nữa.
kéo tuyết yên lại phía sau mình, cô hỏi:
- mấy người là ai?
tên nam đâu phải kẻ ngu, xưa nay hắn đã làm chuyện này không ít, mới đầu các em chống cự một chút sau đấy cũng phải ngoan ngoãn nghe theo. làm chuyện này tuy nói là không sợ kẻ nào nhúng tay vào, nhưng chẳng có chuyện gì chắc chắn, đã làm chuyện xấu thì phải đánh nhanh rút gọn.
không thì nhỡ đâu có tên nào báo cảnh sát rồi thì phiền, dù bọn chúng không sợ cảnh sát vĩnh hà
nhưng cảnh sát đến thì bọn chúng cũng không thể hiên ngang dẫn hai em này đi được.
hắn phất tay ra lệnh, ngay lập tức 12 tên vệ sĩ cao to dàn hàng đứng về phía trước dồn hai cô gái vào quầy rượu.
vân tú thầm kêu không ổn, bọn này khôn hơn cô nghĩ. cô vừa nắm tay tuyết yên, vừa nói:
- lát nữa cố gắng đứng phía sau chị, đừng để bọn chúng chạm vào em nhớ chưa?
- vâng.
tuyết yên dù có lạnh lùng, mạnh mẽ tới đâu thì khi đứng trước đám đàn ông cao lớn này thì lá gan cũng nhỏ lại, đôi tay cô hơi run, trong đầu thì thầm mắng mình ngu ngốc vì biết quán bar là nơi thị phi mà vẫn cố đòi tới đây chơi. cô biết chị tú tú võ công cũng khá, nhưng có cô làm vướng tay vướng chân thì chị ấy không thể thoải mái chống đỡ được. ánh mắt cô quét về phía xung quanh, nhưng cứ nhìn thấy ai là kẻ đó lại tránh mặt đi. cô tuyệt vọng “giá như có ai đó hay lo chuyện bao đồng như anh mình thì tốt”.
đúng lúc này có một người đàn ông dáng người có chút cơ bắp, nhưng gương mặt thì lại toát lên vẻ đẹp như mấy tay “oppa” trong phim hàn. chẳng biết hắn vớ từ đâu được một chiếc ghế đơn, vừa giơ lên, vừa hét và chạy tới:
- lũ khốn! chúng mày chết đi.
hắn hét lên như vậy rồi nện chiếc ghế xuống một tên gần đó.
tên này tất nhiên không nghĩ có đứa to gan đến vậy, biết bọn chúng là người có máu mặt ở