P/s: cảm ơn bạn dohungkid đề cử 5 nguyệt phiếu cho truyện. chúc anh em ngủ ngon.
...
nhìn tuyết yên thở dều đều bên cạnh, vân tú mỉm cười rồi nhẹ nhàng vén chăn đi ra ngoài ban công.
ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao, cô thầm nhớ lại những kỷ niệm của mình và tuấn vũ.
mới đầu tưởng như sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới việc yêu một người đàn ông kém mình gần mười tuổi, rồi cả những niềm vui khi đạt được thành công trong công việc, hay trong luyện tập võ thuật, tất cả những thứ này đều chỉ như một giấc mơ đẹp.
nhiều lúc chuyện công việc, chuyện tình cảm, chuyện gia đình làm cô căng thẳng, nhưng cứ nghĩ lại nếu mình được lựa chọn quay lại thời điểm đó thì cô tin rằng mình vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
vân tú ngồi xuống sàn, hai tay chống cằm, lưng dựa vào bờ tường lạnh lẽo phía sau, cặp mày khẽ nhíu.
“ngày mai phải đi ăn cơm cùng tên đó sao?”
cứ nghĩ lại cái bộ dạng háo sắc đấy là cô lại thấy kinh tởm. nhìn từ xa thì cũng là một tên mặt mày sáng sủa, lịch sự tri thức vậy mà khi tới gần, cô nhanh chóng nhận ra ánh mắt thô tục của hắn ngay lần đầu tiên gặp mặt.
cứ tưởng sau khi tuấn vũ có cách nhờ người can thiệp khiến kẻ này không bám lấy cô nữa, nhưng chỉ được hơn một tuần hắn lại xuất hiện. mà kẻ đem cho hắn dũng khí không ai khác chính là trần thế kiệt và mẹ.
nhìn hình ảnh mẹ tay trong tay hạnh phúc với tên đó thì cô cảm thấy thật đau đớn, bởi vì cô biết, niềm hạnh phúc của mẹ chỉ ngắn chẳng tày gang. nếu cô gật đầu đồng ý cuộc hôn sự này thì ngay sau đám cưới mình, con cáo trần gia này sẽ lộ đuôi hồ ly, hắn sẽ không tiếc gì mà bỏ rơi mẹ con cô một lần nữa.
và tất nhiên, nếu ngược lại, cô từ chối, và chuyện hôn ước ngu ngốc này chấm dứt thì hắn lại càng không cần hai mẹ con cô.
đơn giản bởi vì hắn là con trưởng, là kẻ có cơ hội nắm giữ quyền gia chủ của một đại gia tộc, muốn quyền có quyền, muốn thế có thế, muốn tình cảm có tình cảm. mà chưa kể vợ hắn lại là thiên kim tiểu thư của quản gia, một gia tộc nhị lưu ở kinh thành, còn nhìn lại mẹ cô chỉ là một người đàn bà nông dân nghèo khổ.
vân tú tất nhiên cũng tin mẹ cô không phải không từng nghĩ tới chuyện này, nhưng mà nhận được những lời như mật ngọt rót vào tai, đồng thời mẹ cô lại là người nặng tình cảm, nên dù có là sự thật rành rành trước mắt mẹ vẫn tin tưởng người mình yêu, người chồng của mình.
minh chứng rõ nhất chính là việc khi cha mất mẹ còn rất trẻ, người ta có câu gái một con trông
mòn con mắt, mà cô đẹp như thế thì chỉ cần nghĩ cũng biết mẹ cô cũng là một mỹ nhân hiếm có khó tìm, vậy mà bà vẫn thủ thân như ngọc, bao nhiêu năm bỏ qua biết bao lời ong tiếng ve mà tần tảo sớm hôm mẹ nuôi cô khôn lớn.
mẹ rất yêu cha.
nhưng tên trần thế kiệt này chắc chắn không xứng đáng làm mà mẹ cô trông mong.
cuộc sống gia đình khó khăn chỉ có mẹ là người dạy dỗ, nuông chiều, chăm xóc cô từ đầu tới chân, tình mẫu tử ấy không thể nói hết bằng lời, không thể dùng hành động để báo đáp hết.
có lẽ điểm chung nhất giữa hai mẹ con chính là vô cùng coi trọng tình cảm.
mẹ vì tên khốn kia mà ép buộc cô đi xem mặt và đính hôn với người khác, khiến cô rất đau đớn.
lần trước đã trì hoãn được không đính hôn rồi, chỉ chấp nhận đi ăn với hắn nhằm xoa dịu phản ứng của mẹ, nhưng lần này thì không được nữa rồi, chắc chắn tên trần thế kiệt và trần gia kia trong gia đình có người ở quân đội, và chứng kiến được những điều tuấn vũ đã làm sẽ gây ra sự đe dọa trực tiếp tới cuộc hôn nhân chính trị giữa hai đại gia tộc, vì thế mới tìm cách tăng nhanh tiến độ.
nhìn hình ảnh mẹ dùng dao dí vào cổ đe dọa, nhìn những giọt máu nóng chảy ra từ vết cắt, vân tú có cứng rắn tới đâu cũng phải đau đớn chấp nhận.
khi nãy dương tuấn vũ gọi điện, cô cũng định nói nhưng mãi không thể thốt ra thành lời. cô biết anh đã quá mạo hiểm, đem cả mạng sống của mình ra đánh cược để đổi lại sự tự do cho cô, bây giờ cô lại nói ra điều này, thì không biết anh sẽ phải đánh đổi thêm thứ gì nữa, nhưng cô biết chắc chắn sẽ còn tồi tệ hơn.
nghĩ tới chuyện tất cả mọi thứ của mình cô đều đã trao trọn vẹn cho anh, vân tú mỉm cười hạnh phúc. người ta đã nói đôi khi yêu một người không nhất thiết phải ở bên cạnh họ, chỉ cần đứng từ xa chứng kiến họ vui vẻ hạnh phúc là được.
người đàn ông duy nhất cô yêu là anh, nhưng mẹ cô cũng chỉ có một mà thôi. nếu mất anh, anh chắc chắn sẽ tìm được một người tốt hơn cô, còn nếu mất mẹ thì sẽ là mất vĩnh viễn.
giữa tình mẫu tử và tình yêu, cô đã đau đớn chọn mẹ mình.
những giọt nước mắt chẳng có dấu hiệu báo trước rất tự nhiên lăn dài trên má, đôi mắt cô ngập nước nhìn lên những vì sao xa xôi.
trong cuộc sống ai cũng gặp ngã ba đường và lúc đó chúng ta đều phải chọn cho mình một lối đi. nếu chọn đúng, tất nhiên là tốt, còn nếu chọn sai chúng ta cũng phải chấp nhận.
“xin lỗi anh. kiếp này em đã không thể làm vợ anh được.”
vân tú run run bờ môi, trái tim đau đớn cùng cực.
nếu không có gì xảy ra, 1 tháng 1 ngày nữa hôn lễ sẽ được tổ chức long trọng ở luxury.
nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ giao thịnh thế, bỏ rơi căn cứ, cô sẽ dùng tất cả khả năng của mình để giữ vững những gì anh đã trao lại cho cô.
...
đêm qua ngủ rất khuya nhưng vân tú vẫn dậy sớm đúng giờ, cùng làm đồ ăn với tuyết yên, hai cô gái nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi chia tay nhau đi làm việc.
trước khi đi, tuyết yên còn xin số điện thoại của leo nói là có việc cần anh ta giúp. tuy hơi bất ngờ nhưng vân tú hiểu cô em gái nhỏ này không phải người vừa gặp đã yêu, phóng túng dễ dãi vì vậy cô vui vẻ gửi số.
...
đúng 6 giờ sáng, ở trong căn cứ, trước bàn tròn hội nghị, vân tú đứng lên chủ trì, giọng nói dứt khoát, thanh thoát không hề có chút lăn tăn vì chuyện trong lòng vang vọng :
- như mọi người đã biết, tối qua boss đã gửi một số thông tin quan trọng để chúng ta tìm hiểu và thực hiện.
thứ nhất: vấn đề an ninh toàn cầu.
nói thì là to lớn nhưng thực sự là như thế, từ thông tin mà boss mô tả thì ở sa mạc mũi đỉnh đang