...
chu văn tuệ tức giận:
- ** kiếp, sao lại có đứa tự nghĩ bản thân mình là nhất như thế nhỉ. sao mày không đuổi thẳng, việc gì phải nói dài dòng thế. nhìn hắn vào phỏng vấn mà chân gác lên, nhìn đã chẳng ra làm sao rồi.
- đuổi người cũng phải có nghệ thuật, hắn thì không quan trọng, không nhận là không quan hệ, nhưng mà nếu đuổi người ra như thế, sẽ làm ảnh hưởng đến tâm lý của những người phỏng vấn phía sau.
- sau này tao nhất định không làm cái chức giám đốc nhân sự.
... hỏi tới người thứ 40 rồi mà vẫn chưa có ai ưng ý. dương tuấn vũ cũng hơi buồn bực. nhân viên bây giờ sao lại cứ có cái suy nghĩ chọn đại công việc nào lương cao thì đi thử việc nhỉ?
không có đam mê, không có ý thức phấn đấu thì chỉ mãi làm công nhân mà thôi. lần này hắn tuyển người đều yêu cầu khá cao, vì những thành viên này có thể là những tướng lĩnh đầu tiên đi theo hắn khai phá những mảnh đất mới.
hai người đang uể oải duỗi vai, vặn lưng cho đỡ mỏi thì có tiếng gõ cửa. chỉnh lại tư thế một chút, dương tuấn vũ gọi:
- mời vào.
- xin chào hai anh.
dương tuấn vũ nhìn thấy cô gái trước mắt thì hơi ngạc nhiên vì mức độ lôi thôi của cô nàng.
da trắng hơi nhợt, vàng mắt thâm quầng như gấu trúc, mắt kính tròn tròn, tóc không biết là rối hay là xoăn, mặc áo sơ mi hơi nhăn nhúm kết hợp quần có dây đeo vai in hình con gấu bông, đi giầy vải. khá nhỏ nhắn, cao khoảng 1m6. tay cầm hồ sơ, đôi mắt to tròn còn giữ lại vẻ đáng yêu. tổng quan là một cô gái khá xinh xắn. sau lưng đeo balo đựng laptop.
dương tuấn vũ nhìn vào ảnh trong hồ sơ, thấy không có ai như người đứng trước mặt:
- chào chị, chị là?
- tôi là lâm tiểu di.
- à, chị là lâm tiểu di à. ..
cả dương tuấn vũ và chu văn tuệ cũng phải há hốc vì sự khác nhau giữa hai người trong và ngoài ảnh. ở trong ảnh con ** nó chính là một người đàn ông trung tuổi nha. nhưng nhìn giới tính ghi rõ là nữ, năm sinh 1984, tức là 24 tuổi. không biết làm sao mà mình lại để sót cái cái hồ sơ cực phẩm này. đang định nói ra nghi vấn thì thấy cô bé trước mắt cười hì hì:
- mọi người ngạc nhiên lắm phải không, ừm, ảnh trong hồ sơ là ảnh của bố mình. mình rất muốn làm công việc về website và quản lý internet này, tìm đâu cũng thấy cần tuyển nhân viên có ít nhất hai năm kinh nghiệm, nhưng hè năm tới mình mới ra trường. ừm, trong hồ sơ là trường mình đang học công nghệ thông tin nam kinh.
quay lại vấn đề ảnh, chính là vì thời hạn nộp profile "lý lịch" còn có 30 phút, mình mới nhớ ra là không hay chụp ảnh ,nên không tìm được cái ảnh nào trên máy tính, nên mượn tạm cái ảnh của bố mình để đăng lên. thật may mà vẫn qua được vòng loại đầu. hì hì.
nói tới đây thấy hai tên nhóc mồm cũng há hốc ra nhìn mình như sinh vật lạ, tiểu di hơi ngại ngùng lắc lắc hai bàn tay nhỏ, hỏi dò:
- này này, không vấn đề gì chứ. ừm. châm chước cho mình nhé.
dương tuấn vũ cũng thấy đây chính là cực phẩm. thời buổi này kiếm người không có ảnh của bản thân đúng là mò kim đáy bể. lại dám lấy ảnh của bố để đăng lên hồ sơ xin việc đúng là chuyện sống bao nhiêu năm chưa gặp. hắn hỏi cũng buột miệng hỏi:
- chị tiểu di sao không lấy ảnh của mẹ, ảnh của bố nhưng lại ghi giới tính nữ không sợ bị loại à.
- ừ nhỉ. chị cũng không nghĩ ra, lúc đấy vội quá. ừm, thế để chị đổi lại ảnh của mẹ vậy.
lâm tiểu di vô tay nhỏ khen ý tưởng của dương tuấn vũ rất tốt. còn đang lôi máy tính ra định sửa tại chỗ luôn thật.
dương tuấn vũ vỗ trán, đúng là hết nói được mà. còn không biết người ta đang nói móc. quá ngây thơ rồi.
- thôi chị ơi, không vấn đề gì, chị cứ phỏng vấn xong rồi về sửa sau.
- ừm, vậy đợi lát nữa phỏng vấn xong thì chị sửa lại.
“nộp đi rồi có sửa lại bằng niềm tin à” – dương tuấn vũ đầu to như cái đấu.
đúng lúc này mập mạp thấy thằng bạn có vẻ hết cách, hắn tự cho mình là thông minh, lấy quyền hạn của mình đưa ra một câu hỏi để giải nguy:
- chị thấy công ty em thế nào? đẹp không?
dương tuấn vũ laị vỗ trán “nếu làm việc với hai con hàng này đúng là đau đầu đây.”
như không nhận ra vẻ bất lực của hắn, lâm tiểu di lại rất vui vẻ cười nói:
- ừm. công ty rất sạch đẹp, nếu chị được làm việc chị sẽ chọn chỗ kia kìa. đúng, chính cái chỗ gần cửa kính. phòng rất rộng rãi lại có tầm nhìn ra mặt hồ thủy tiên. làm việc căng thẳng chỉ cần nhìn ra một cái là thấy mọi khó khăn đều trôi sạch.
chu văn tuệ cũng hơi đổ mồ hôi cho lâm tiểu di vì câu nói “chọn chỗ kia kìa”. đấy chính là chỗ của tên giám đốc kia a.
dương tuấn vũ cũng thấy hơi hết kiên nhẫn với cô bé ngây thơ này rồi, hắn mặt nghiêm túc lại, giọng nói mang theo áp lực:
- chị tiểu di, chị hôm nay đến phỏng vấn.
lâm tiêu di bây giờ mới chú ý đến mặt dương tuấn vũ đã đen như đít nồi rồi, cô hơi lo lắng, cắn cắn môi nhỏ, gật đầu trả lời:
- đúng vậy, chị đến đây để phỏng vấn.
- ừm, chị cũng biết mình đến để phỏng vấn là tốt rồi. chính là để chị biết chị chưa có được chúng tôi đồng ý nhận chị.
tiểu di mặt buồn thiu, cũng biết mình lỡ lời:
- ừm, chính là chưa có nhận.
- chị muốn làm ở nơi này chứ?
- ừm, rất muốn, ở nhà đã muốn, đến đây thấy công ty càng muốn.
- vậy chị có phân biệt được là mình thích làm công việc này hay là thích đến công ty này vì