Lê khôi băn khoăn:
- vạn vật kết nối? chẳng lẽ chúng ta sẽ sản xuất ra toàn bộ các thiết bị sinh hoạt hằng ngày sao?
trần bằng xoa xoa cằm lắc đầu:
- tôi không nghĩ chủ tịch ấu trĩ như thế. dù thịnh thế thừa khả năng làm điều đó nhưng để thay đổi toàn bộ đồ dùng trên toàn đất nước, sau này là toàn thế giới thì còn xa với lắm. chưa kể người dân có đủ tiền mà thay đổi toàn bộ thiết bị không? đặc biệt người dân việt nam rất có truyền thống chịu khổ, họ sẽ không mạnh dạn bỏ tiền ra thay đổi thiết bị tân tiến nhất bởi vì nhu cầu của họ chẳng cần hiện đại như thế.
cũng như việc ra đời một chiếc điện thoại với nhiều tính năng mới, hầu hết mọi người sẽ để nó lỗi thời rồi mới mua về chứ không chịu bỏ một khoản tiền mới ra để sở hữu những tính năng hiện đại nhất.
tất cả cũng chỉ là do dân ta còn nghèo. nghèo thì bần hàn, nghèo thì hà tiện mà.
tiểu di gật đầu:
- đúng vậy, chủ tịch sẽ không dại gì mà thay đổi toàn bộ thiết bị sinh hoạt, chắc chắn cậu ấy sẽ làm ra một thứ quản lý được những thiết bị cổ điển.
vân tú hài lòng, khen ngợi:
- chị tiểu di đúng là càng ngày càng thông minh a, có khi nào chị nghe anh bằng nói phụ nữ đôi khi thông minh quá cũng không phải là tốt không? hì hì. đùa đấy. mọi người cứ mở dự án ra đọc là sẽ biết.
không ngoài dự đoán của mọi người, dương tuấn vũ đã đưa ra một dự án phát triển một thiết bị quản lý hệ thống. chỉ với một thiết bị bằng ngón cái khi cắm bảng mạch nó sẽ quyết định việc tắt mở và kiểm soát các thiết bị trong nhà. mọi người chỉ cần thông qua việc kết nối nó với
smartphone là có thể điều khiển thiết bị ở nhà mọi lúc mọi nơi. nó có tên “thịnh thế device
master”.
không chỉ thế, bản tài liệu này còn có công sức không ít của vân tú, khi mà cô đã dày công nghiên cứu các thiết bị có công năng tương tự đang được phát triển trên thế giới. vừa phân tích những
điểm đối tác làm được, vừa phân tích những thứ còn hạn chế và nguyên nhân thất bại của nó.
công việc này mọi khi đều là dương tuấn vũ tự tay biên soạn nhưng giờ hắn quá bận rộn nên không thể làm được, và vân tú cũng chứng minh cho tất cả hiểu rằng đằng sau sự thành công của thịnh thế còn có dấu ấn rất lớn của một người phụ nữ.
dùng que chỉ lên màn hình, vân tú phân tích:
- ở hàn quốc hiện samsung đang áp dụng thử nghiệm sản phẩm này, có thể nói không phải chỉ chúng ta mới biết nhìn xa trông rộng. thiết bị của họ có ưu điểm không cần chỉnh sửa bảng mạch, chỉ việc cắm một thiết bị có tên jj vào một ổ cắm và nó sẽ thực hiện điều chỉnh được khoảng 10 thiết bị lớn nhỏ.
nhưng nhược điểm của nó là phản hồi tương tác còn có độ trễ khoảng 5 giây, tức là khi chúng ta bật điều khiển tivi thông qua smartphone của mình thì sau 5 giây màn hình mới sáng. đồng thời khoảng cách sử dụng của nó chỉ đạt được 100m, tức là nếu chúng ta muốn thao tác ở xa hơn thì thiết bị này sẽ vô dụng, bởi vì nó sử dụng tín hiệu thông qua bluetooth .
chưa hết, giá thành của nó cũng không rẻ, dự tính rơi vào tầm 1250 đô la "25 triệu vnđ", với mức lương của họ thì không thành vấn đề nhưng nếu ở việt nam chúng ta thì sẽ không phải nhà ai cũng chịu bỏ ra số tiền đó.
ở mỹ thì họ còn tiến bộ hơn, đó là có một số tiểu bang đã áp dụng thiết bị này vào thực tế, ưu điểm của họ là độ trễ thiết bị rơi vào khoảng 3 giây và mức độ phủ sóng cũng chỉ được khoảng 300m. và tất nhiên thiết bị của họ còn đắt hơn của hàn khoảng gần gấp đôi.
đây chính là nhược điểm chung của mọi thiết bị hiện có, các nước khác cũng đang gặp phải vấn đề tương tự.
nhưng tôi tin rằng ở các khu vực chủ chốt quân sự, các quốc gia này đều đang sử dụng thiết bị điều khiển từ xa thông qua mạng vệ tinh truyền về. cụ thể ưu nhược điểm của họ thế nào thì tôi không thể xâm nhập an ninh mạng của họ được. tuy vậy chúng ta cũng có thể hoàn toàn tự tin rằng, thiết bị áp dụng tốc độ mạng 5g của gos-1 chắc chắn sẽ không thua kém, thậm chí còn tiên tiến hơn nhiều.
mọi người đều không hề nghi ngờ quan điểm của vân tú.
nếu là vài năm trước khi họ gia nhập thịnh thế, gặp được chàng trai trẻ xuất sắc đó thì họ chắc chắn sẽ không tin điều này là sự thật. “làm quái gì có chuyện khoa học công nghệ điện tử của việt nam có thể đem ra so sánh với những con quái vật thế giới như mỹ, nga, nhật bản, trung quốc, hàn quốc, ấn độ?”
nhưng khi họ vào đây, chứng kiến những kỳ tích mà thịnh thế đã làm được thì quan điểm của họ đã thay đổi hoàn toàn, họ chợt nhận ra người khác làm được, nước khác làm được tại sao chúng ta – những người dân việt nam lại không làm được. chỉ là chúng ta bị chiến tranh làm lạc hậu, bởi vì chúng ta luôn tự ti nên mới ra nông nỗi như thế.
chính việc tự ti và sợ thất bại đã khiến cho nhiều người có ý tưởng xuất sắc đều ngại thử nghiệm, ngại tìm tòi nghiên cứu. đặc biệt là quan điểm của nhiều bậc phụ huynh: chúng mày chỉ cần đi học rồi kiếm một cái bằng về làm công ty nọ công ty kia là được, nghiên cứu? có ra tiền không? nhà nghèo làm gì có tiền mà cho mày nghiên với chả cứu.
việc chiến tranh kéo dài nhiều năm đã gây ra hậu quả cho thế hệ đi trước: sợ chiến tranh, chỉ cầu hòa bình, cầu cuộc sống an nhàn cơm ăn ba bữa quần áo mặc cả ngày là đủ rồi.
cứ thế tư tưởng này đã thấm vào máu, vào suy nghĩ của đa số người dân việt nam, để rồi hiện nay
thế hệ trẻ hay già đều chỉ muốn tìm một công việc lương 6-8