Tuy trong lòng thì không muốn nhưng được người khác hỏi cô vẫn phải trả lời. vừa lắc đầu cô vừa nói:
- con không sao.
trần thế kiệt thở phào một hơi:
- may mà không sao? con bé này, nếu có việc gì khó khăn thì phải gọi điện cho cha chứ? cha con cũng có không ít bạn bè làm bên cảnh sát giao thông. được rồi. ngồi xuống đây với mẹ con. chắc bận đi làm từ sáng giờ chưa ăn gì đúng không? nghỉ chút đi lát cả hai gia đình mình cũng đi ăn, bá nhật đã đặt bàn ở luxury cả tuần rồi đó.
gật đầu không nói, cô đặt chiếc túi xách rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ.
trương ngọc vân đặt chén trà xuống “cạnh” một tiếng, gương mặt khó chịu nói:
- khi nãy đang nói tới chuyện tổ chức lễ cưới ở nhà hàng luxury, hai ông bà định tổ chức như thế nào?
mời bao nhiêu người để nhà tôi còn tính đặt mâm?
vân tú cắn chặt môi, cô quay sang nói với mẹ với giọng khẩn cầu:
- mẹ, công ty con sắp tới rất bận rộn, chuyện đám cưới có thể hoãn lại được không?
không ngờ con gái lại mở miệng nói như thế trước mặt gia đình thông gia, bà hương tính vốn đã nhà quê thật thà nên luôn cảm thấy mình là đũa mốc chòi mâm son, thế mà con gái mình lại là người phản đối hôn sự, vừa giận, vừa thẹn quà quát:
- hoãn gì mà hoãn! lấy chồng là chuyện cả đời sao nói hoãn là hoãn được? làm gì có công ty nào vì bận mà không cho con cái người ta lấy vợ lấy chồng? công ty thất đức thế thì làm làm gì? nghỉ đi.
bá nhật cũng nói sẽ tìm cho con một việc làm mới ở trong quân ngũ, chỉ phải làm việc hành chính giấy tờ nhẹ nhàng, hai vợ chồng lại được ở gần nhau là tốt nhất. còn công ty hiện tại mang tiếng là công ty lớn gì mà suốt ngày bắt tăng ca với làm thêm, suốt ngày chẳng được nghỉ ngơi, làm việc hay là đày đọa vắt kiệt người ta đến chết?
vân tú giật mình ngơ ngác, dù biết là mẹ sẽ không đồng ý nhưng không ngờ bà lại nói những lời cay nghiệt như vậy.
nguyễn bá nhật thầm nhếch miệng cười, hắn cũng đã được nghe ít nhiều thông tin liên quan tới thịnh thế và tên nhóc miệng còn hôi sữa kia. “giỏi giang? thiên tài giới kinh doanh cũng chỉ đến thế, đến người yêu cũng chẳng giữ được, giờ lại viển vông nhập ngũ hy vọng ngày thăng tiến, haha, ngu ngốc, ngày ngươi trở về chắc bạn gái ngươi đã sinh con cho ta rồi. yên tâm, ta sẽ chăm sóc “tốt” cho vân tú, ngươi cứ yên tâm cống hiến cho đất nước đi, ha ha ha.”
cười lớn đắc ý trong lòng một chút rồi hắn tỏ ra thương yêu hết mực:
- tú tú à, em làm công ty gì mà lại như vậy? ài, thôi sớm xin nghỉ đi, anh đảm bảo sẽ tìm được công việc nhàn nhã nhất cho em, sau này sinh con cũng có thời gian chăm sóc chúng nên người.
bà hương cười xòa, gật đầu:
- bá nhật nói đúng lắm, phụ nữ chức vụ lớn nhất chính là sinh con đẻ cái, chăm sóc gia đình, cần gì phải làm nhiều cho khổ. còn về chuyện khách mời đám cưới, việc này cứ để anh thế kiệt sắp xếp đi.
trần thế kiệt nhấp ngụm trà, hắn xoa xoa chòm râu điệu bộ đắn đo:
- thế này đi, khách của trần gia sẽ khoảng 100 người, bạn bè của mẹ nó khoảng 30 người, bạn của tú tú chắc khoảng 50 người. 180, thôi lấy 200 cho tròn. còn lại là khách nhà trai các vị.
mới đầu hắn định nói mấy bà nhà quê thì chẳng nên mời nhưng sợ như thế lại mất lòng vợ nên hắn để con số 30, tuy nhiên hắn thừa biết một đám cưới nhà hàng hạng nhất như thế thì làm sao vợ mình dám mời mấy người đó, mà kể cả mời thì người ta cũng không dám đi, một là đường xá xa xôi, hai là tâm lý người nghèo không dám ngồi chung với người giàu.
đúng như hắn nghĩ, bà hương thấy chồng nói ra con số 30 thì nụ cười hơi khó coi, không phải vì trách ông ta cho ba mời ít người mà là vì thực tế bà cũng chẳng thân quen với những người xung quanh cho lắm.
tất nhiên chẳng phải bà kỳ thị gì họ, mà là vì cảnh góa phụ trẻ tuổi nếu thân thiết với người khác quá sẽ dẫn tới hiểu lầm, chưa kể lúc trẻ bà rất xinh đẹp đến nỗi các bà hàng xóm cũng ghen ghét đố kỵ không cho chồng mình sang chơi, chào hỏi cũng cấm, thành thử ra bà sống khá khép kín và cô độc.
trong lúc mẹ mình đang xấu hổ nghĩ về khách mời thì vân tú lại ngây ngốc. “mời bạn bè ư? để họ
biết mình đi lấy người khác không phải bạn trai hiện giờ thì họ sẽ nghĩ mình ra sao?” nếu được cô muốn mọi chuyện âm thầm, yên ắng nhất có thể.
chẳng nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện đang diễn ra, cho tới khi mẹ kéo cô đứng dậy thì thần trí cô mới quay về.
- tú tú, đi thôi, đi ăn cơm với mọi người nào. mẹ anh cũng thật là biết em đói bụng mà vẫn cố gắng bàn cho xong chuyện tổ chức tiệc cưới. lát em cố gắng ăn nhiều một chút nha, nhìn em dạo này
gầy đi rồi đấy.
thấy mọi người quay sang nhìn mình, vân tú đành đáp:
- cảm ơn anh.
thực ra tên này còn ít tuổi hơn cô, nhưng chuyện đã bàn tới nước này thì không thể nói “cảm ơn em được”, mà nói trống không “cảm ơn” thì lại sợ người ta mắng con cái không có gia giáo khiến mẹ cô xấu mặt.
nguyễn bá nhật được cô gọi là anh thì cười tít mắt, hắn càng được nước càng lấn tới, cứ bám theo cô nói chuyện suốt cả chặng đường cho tới bữa cơm. vân tú vẫn lạnh nhạt trả lời câu được câu không. bữa cơm đắng chát cố gắng nuốt mà khi vào nhà vệ sinh cô cũng ói sạch.
mãi mới tránh thoát được, lúc cô về đến nhà ở