P/s: cảm ơn bạn ꧁༺нσàиɢ︵ℓãσ︵тà☬⁹⁰༻꧂ đã đề cử 2 nguyệt phiếu cho truyện nhé. chúc anh chị em ngủ ngon.
...
dương tuấn vũ thấy katherine xuôi xuôi hơn thì biết cô đã chấp nhận cách làm của mình rồi. hắn tiếp tục tìm cách để cho những người khác biết thêm giá trị của loại xe này bằng việc tạo ra một cuộc thảo luận:
- chúng ta thử thảo luận một chút xem mẫu xe mà tôi đưa ra và những mẫu xe giả tưởng sử dụng động cơ phản lực kết hợp cánh quạt có ưu và nhược điểm gì.
tiểu di thông minh nhanh nhẹn đứng lên xin phát biểu ý kiến:
- mẫu xe của chủ tịch sáng chế rõ ràng hơn hẳn những mẫu xe kia, chưa cần nói đến sự tiện nghi của nội thất, riêng công nghệ của nó đã quá vượt trội. việc không sử dụng cánh quạt giúp giảm trọng lượng xe, giảm sự cồng kềnh của xe. sáng chế của cậu mới xứng đáng được gọi là xe bay, còn những thứ có cánh quạt kia là trực thăng có hình dạng ô tô mà thôi.
mọi người nghe cô gái này phân tích như thế thì đều nhất trí đồng ý, đây chính là điểm nổi trội dễ thấy nhất của chiếc xe này.
azgad cũng không chịu kém cạnh, hắn đứng lên nói:
- công nghệ của chủ tịch ralph đưa ra rõ ràng vượt xa công nghệ mà người ta cho là tương lai kia nhiều lắm. việc đưa ra những điều khiển tinh vi cho chiếc xe thông qua hệ thống động cơ phản lực siêu nhỏ sẽ khiến cho chiếc xe luôn bay ổn định, thậm chí tôi còn đang nghĩ tới có nên xin phát hành một luật lệ không được điều khiển xe lộn vòng, đánh võng bên trong đô thị không nữa, bởi vì rõ ràng chiếc xe của ngài quá linh hoạt.
- ha ha.
mọi người đều phá lên cười, đúng vậy, việc này cũng rất có thể xảy ra a.
mọi người cứ thi nhau thảo luận rất vui vẻ, dương tuấn vũ tất nhiên rất hài lòng, những ý kiến của họ tất nhiên đối với hắn không có gì quá mới, bởi vì bản thân là người chế tạo, hắn hiểu rất rõ những ưu điểm mà chiếc xe này mang lại.
nhấp một ngụm trà, đào mắt xung quanh, rồi hắn bất giác dừng lại ở một hình bóng có chút xa lạ, xa lạ cũng đúng thôi, bởi vì hắn mới gặp cô ta vào hơn một giờ trước.
tuệ mẫn rất nghiêm túc và chăm chú, cô không để ý có một người đang chú ý tới mình, cô chỉ biết những ý kiến của mọi người rất hay nên muốn ghi chép lại chứ không có mục đích gì.
nhưng là người đang mang tội, lại là kẻ lạ mặt, hành động của cô lọt vào mắt người khác khiến họ sẽ dễ hiểu lầm. cô rõ ràng chỉ vào nghe ké một chút thì không có tư cách ghi chép lại những thông tin mật trong cuộc họp, đó chính là hành vi có thể khép cô vào tội nội gián.
- tuệ mẫn lại đây.
tuệ mẫn tỉnh lại từ trong sự hứng thú, theo phản xạ cô quay đầu về phía giọng nói đang gọi mình, bất giác hình ảnh nhăn mày của dương tuấn vũ khiến cô chột da, đôi chân bất giác lùi về phía sau một bước.
thấy hắn cứ ngoắc ngoắc ngón tay, thì cô biết mình không thể không đi tới được, cô vừa bước đi vừa sợ hãi, trong đầu nghĩ “hắn lại định làm gì mình đây?”. hôm nay tuệ mẫn đã bị dọa tới mức nỗi sợ đã dần ám ảnh vào tiềm thức rồi.
dương tuấn vũ giọng lạnh tanh:
- cô ghi ghi chép chép cái gì đó? có biết mình là ai, mình đang ở đâu không?
mọi người đang thảo luận nghe thấy âm thanh lạnh lẽo ấy thì đều dừng lại, người không biết hỏi người biết, cuối cùng ai cũng quăng về phía cô gái trẻ này ánh mắt thương xót, cũng có vài người ánh mắt hờ hững chẳng quan tâm.
tuệ mẫn lắp bắp, giờ cô mới biết mình đang không phải đang ngồi ở bàn học trên lớp, thấy thầy nói hay thì ghi lại, mà là cô đang ở trong phòng họp của các lãnh đạo cấp cao, không phải thư ký, không phải thành viên trong hội đồng cô có quyền gì mà ghi chép? ghi chép có mục đích gì?
- tôi ... tôi ... chỉ muốn ghi lại chút ý kiến ... của mọi người thôi ạ.
một bàn tay nhanh như chớp khiến cô không kịp phản ứng, chỉ trong tích tắc tập giấy notes của cô đã bị cướp mất.
dương tuấn vũ quan sát xem cô ta đang viết cái gì. “chữ đẹp đẽ, gọn gàng, ngay ngắn, viết cô đọng, súc tích đúng trọng tâm. khá lắm.” dương tuấn vũ đọc xong thứ đó thì cũng phải nhìn cô gái này thêm vài lần, hắn hờ hững nói:
- cô biết tội chưa?
- vâng...
- nếu bây giờ giao nộp cô cho công an hình sự, đảm bảo cô sẽ được ngồi tù tới khi đầu bạc răng long thì thôi.
tuệ mẫn giật mình run rẩy, cô cảm thấy như thế giới này bỗng chốc chỉ toàn một màu xám xịt, nếu đúng như người đàn ông này nói chẳng phải đời cô chính thức khép lại rồi sao? mà cô hiểu rất rõ, hắn không có nói chơi để dọa cô.
- xin lỗi ... xin lỗi chủ tịch ... tôi ... tôi không dám nữa ... xin chủ tịch tha thứ ... huhu...
- khóc lóc cái gì? tự mình gây ra thì phải có trách nhiệm chịu phạt.
lần này tiểu di có muốn giúp cũng không được, cô chỉ biết thở dài thầm tiếc nuối cho cô gái này thôi, còn trẻ như vậy, nếu bị vào tù với tội danh nội gián này thì chắc chắn sẽ bị ngồi tù không ít, rồi sau này ra ngoài, cô sẽ chẳng thể xin vào nổi bất cứ công ty nào. đùa à, ai có thể tin tưởng một người đã từng bị bắt vì tội nội gián chứ?
thấy tuệ mẫn sắp hỏng mất, dương tuấn vũ nhếch mép cười:
- có muốn tha tội không?
- muốn ... chủ tịch nói gì tôi cũng sẽ làm.
tuệ mẫn như sắp chết đuối vớ được cọng rơm, cô cuống quýt bám lấy.
- ài, cô chẳng có chút thú vị gì cả, làm người phải có cam đảm, phải luôn giữ vững quan điểm của
mình chứ không nên thấy lợi là làm.
- ngài ...
tuệ mẫn ngẩn ra, giữ vững quan điểm? từ khi nào quan điểm của cô lại là muốn vào tù rồi? cô muốn được tha thứ thì có gì sai sao? cô chợt nhận ra hình như hôm nay não mình không đủ dùng, không, kể cả tính từ khi mẹ đẻ mình ra cô cũng cảm thấy không lúc nào có thể lấy ra giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh bị người ta trêu đùa này.
katherine nhướng mày cắt ngang:
- đổi lại là người khác chỉ sợ giờ này đã bị cậu trêu cho ngất xỉu hoặc phun máu ra rồi, làm người đừng ác quá, nhất là đối với phụ nữ đừng nên chơi đùa cho thỏa mãn bản thân. cậu đúng là một tên ích kỷ, lòng dạ hẹp hòi nhất mà tôi từng thấy.
suy cho cùng cô ấy cũng chẳng có gì sai cả, cậu nghĩ rằng mình là chủ tịch thì ngưu lắm sao? bá đạo lắm sao? nên tất cả mọi người phải biết đến cậu, nghe thấy tên cậu thì ngưỡng mỗ, nhìn