Đang ngồi suy nghĩ xem tiếp theo nên hành động ra sao thì có tín hiệu từ căn cứ truyền tới, vừa kết nối giọng nói của lau vang lên gấp gáp:
- có tiến triển mới. sau một thời gian theo dõi tên lão đại, dg đã phát hiện nơi cất giấu cái hòm thư và nhân cơ hội tạo tình huống tấn công giả, anh ta đã lẻn vào đánh tráo nó. và mất không ít thời gian ...
dương tuấn vũ nhíu mày, hắn nghiêm giọng:
- nói vào điểm chính.
lau đang ba hoa chích chòe thì khựng lại, hắn cười khổ rồi đành nói:
- bức thư viết với nội dung khá kỳ lạ. cụ thể tôi đã vừa gửi mail hình ảnh của nó cho boss rồi. anh đọc nhé.
- được.
kết thúc cuộc gọi, dương tuấn vũ mở laptop truy cập vào hòm thư điện tử của mình, tải xuống và mở file ảnh lên, hắn cẩn thận đọc.
sau vài lần đọc đi đọc lại tìm những điểm mấu chốt, hắn đã rút ra được một số thứ rất có giá trị:
- “bên trên” – thứ đang điều khiển trần gia không phải là một cá nhân mà là một tổ chức.
- lần này bức thư ngoài chúc mừng hỷ sự của trần gia, còn đặc biệt yêu cầu trần đại phát trả lại thứ đã hứa hẹn năm xưa, kèm với đó là 1 tỷ usd tiền “hàng”.
- hàng ở đây theo dương tuấn vũ đoán chính là thứ mà tổ chức này buôn lậu và trần gia chính là nhà nhận hàng, phân phối cho các băng đảng để bán đi. nhìn khoản tiền lợi nhuận 1 tháng là 5 triệu usd "100 tỷ vnđ" thì dương tuấn vũ mạnh dạn đoán là hàng cấm: thuốc phiện hoặc là vũ khí. chỉ có những thứ đó mới có thể đem lại khoản lợi nhuận kinh khủng như vậy.
nhưng tất cả những mặt hàng này chắc chắn đều sẽ do các băng đảng dưới trướng của trần gia nhận, nếu chúng bị bắt thì coi như mất đi một vài đám đệ, chứ trần gia không dại gì mà trực tiếp nhúng tay vào đường dây buôn bán phi pháp này. chỉ có như vậy chúng mới có thể tồn tại được tới bây giờ.
- thông tin thứ ba chính là thời gian và địa điểm trao trả lại “thứ đã hứa hẹn”, theo như trong này ghi thì là 23 giờ đêm ngay trước khi lễ cưới được tổ chức. chỉ tiếc là địa điểm không ghi cụ thể mà chỉ ghi “hẹn gặp ở chỗ cũ”.
dương tuấn vũ đọc xong lá thư, chắc chắn không bỏ sót thứ gì, hắn liền gọi điện trở lại, bên kia vừa nhấc máy hắn đã ra lệnh:
- báo dg tìm cách trả lại hòm thư.
- dg sau khi đọc được lá thứ thì đã nhanh chóng xóa dấu vết và trả lại nguyên trạng ban đầu rồi, boss yên tâm.
- ừ. thế là tốt.
dương tuấn vũ cũng đoán dg sẽ biết cách xử lý khôn khéo, chẳng qua hắn vẫn phải gọi điện để yên tâm mà thôi.
- bên leo có tin tức gì không?
- ài, không biết số anh ta đen đủi thế nào mà tới 9 nơi, dùng các cách đều không thể tìm ra được chút manh mối gì về vụ việc năm xưa. tất cả bọn chúng đều nói chỉ có lão đại tiền nhiệm biết, nhưng bọn giang hồ này có kẻ nào không phải chém giết mà leo lên vị trí cao nhất, nên mấy lão kia đều bị bọn họ xử đẹp hết rồi. cũng may là có thuốc gây mất trí nhớ những việc vừa mới xảy ra, nên những kẻ bị bắt kia đều đã được trả lại. leo nói xử bọn này chỉ làm bẩn tay anh ấy.
- ừ. cũng là để tránh dứt dây động rừng. nếu một tên lão đại chết thì không sao nhưng cả 9 tên đều chết thì sẽ khiến bọn chúng nảy sinh nghi ngờ mà co vòi không dám tiếp tục hành động.
- vâng. leo còn nói đã tìm được một phần không ít các bằng chứng phạm tội của mất tên này rồi, anh ta định giao lại cho cậu tùy quyền quyết định.
- thế cũng tốt. nói với anh ta rằng nếu không tìm được gì thì đừng cố quá.
- đã rõ. ơ ... sếp chờ một chút, lại có tín hiệu của leo.
- kết nối đa phương tiện.
- ồ. tuân lệnh.
ngay lập tức tiếng của leo được truyền không chỉ vào trong máy của lau mà còn vào máy của dương tuấn vũ, hắn nghe thấy giọng leo khá quái quái:
- vẫn không tra được vấn đề năm xưa nhưng bù lại tôi vừa tìm được một thứ rất thú vị, có nó nhiều khả năng hôm tới sẽ có kịch hay để xem. ralph à, cậu nên chuẩn bị dùng thứ gì trao đổi đây?
dương tuấn vũ nghe thấy thế rất vui mừng, hắn chẳng cần nghĩ mà liền nói:
- được. tôi sẽ cho anh một thứ mà cả bà chị flora và mystic đều bị nó hớp hồn.
giọng leo ngạc nhiên “ồ” lên một tiếng:
- thỏa thuận. cậu hãy nghe đoạn tôi “chơi đùa” với con mồi này đi.
ngay tiếp đó là đoạn ghi âm, trong đó giọng nói của leo thì lạnh lùng sắc bén còn tên kia thì chắc đã bị hành rất thảm, run run sợ hãi trả lời từng câu hỏi.
- nói tất cả những thứ mày biết về trần gia, thiếu một thứ tao lại cho mày một dao.
- vâng ... vâng ... tôi sẽ khai hết ... anh đừng bôi mật ong nữa, kiến cắn chết tôi, ...
- câm miệng, nói mau, nếu không tao ném vào tổ kiến kia để xem mày bị nó cắn tới chết.
- nói ... nói ... trần gia là một trong tứ đại gia tộc ... ở hà đô ...
“bịch”
- nói vào ý chính! tao không có thời gian đùa giỡn với mày. đừng hi vọng câu giờ đợi người tới cứu.
sau vài âm thanh kêu gào đau đớn, vì bị đấm đá, tên kia ngoan ngoãn hơn hẳn, hắn nói:
- trước đây ... tôi tình cờ nghe được lão đại tiền nhiệm với một người thanh niên trần gia nói chuyện khi đang say. sau này tôi mới biết hắn ta chính là con trưởng của gia chủ trần đại phát.
- ồ? trần thế kiệt?
- vâng... vâng... thì ra ngài cũng biết hắn?
- mày chỉ được phép trả lời câu hỏi của tao, cấm hỏi lại.
- vâng... khi đó hai người đã ngấm men, tôi tình cờ đi ngang qua, mới đầu chỉ định xem lão đại có bí mật gì nhưng không ngờ lại nghe được bí mật của trần thế kiệt, khi đó hắn nói: “mày không biết ... thằng đầu đất nguyễn dật khiêm lúc nào cũng vênh váo vì lấy được tài nữ kinh thành trương ngọc vân, ... hừ ... loại đầu lợn đấy nào biết trương ngọc vân nhìn đoan chính, lạnh lùng như thế nhưng ở trên giường lại là loại đàn bà dâm đãng, đê tiện.”
lão đại tôi thấy vậy có vẻ ngạc nhiên lắm:
“mày được chơi con đàn bà đấy rồi?”
trần thế kiệt đắc ý:
“không chỉ một lần, lần nào tao chỉ cần bắn tiếng một cái là nó lại phủ phục xuống dưới chân tao phục vụ từ a đến z luôn. nếu có cơ hội hôm nào tôi sẽ cho ông anh nếm thử. không thể không nói em này phục vụ quá đỉnh cao luôn.
mới đầu tao còn cứ nghĩ