Cô gái cầm tiền hắn run run rồi đẩy lại:
- em không cầm, ở đây em vẫn còn tiết kiệm được chút, nếu anh không cho em đi thì cầm tạm, biết đâu đóng viện phí còn chưa có đủ, em biết đi viện lâu như vậy chắc chắn sẽ tốn kém lắm. mẹ anh lại phải dùng nhiều thuốc như thế ...
- không được. em đưa tiền anh thì ba đứa nhỏ biết lấy gì mà ăn. nếu có dư thì tích cóp một chút cho tụi nói đi học. còn khoản tiền cọc thân của em anh chỉ cần đấu thêm vài trận nữa có khi đủ tiền rồi.
- chuyện đó anh đừng sốt ruột, thắng tới 100 trận đâu có dễ, chưa kể anh lại cần tiền nhiều như thế, tạm thời em ở đây vẫn ổn.
dương tuấn vũ nấp ở một góc khá xa, hắn biết nghe lén là xấu nhưng có nhiều cái nếu không nghe lén rất khó đánh giá được đúng bản chất của một người, nghe cuộc đối thoại này hắn liền nhận ra tình cảm của hai đứa nhóc này có vẻ không bình thường.
cô gái này không biết vì lý do gì tới đây làm nhưng chắc chắn vay nợ không ít nên đã cọc thân. còn về việc quần áo có chút ngắn quá mức hắn cũng không dùng nó để đánh giá một con người, chưa kể, có sân đấu nào không yêu cầu nữ nhân nâng bảng gợi cảm, quần áo đó 9 phần 10 là do nhà cái yêu cầu.
mà cô nợ tiền người ta muốn sống tất nhiên phải nghe theo. thậm chí phải làm một số việc khác nữa cũng không phải là có gì lạ lẫm. nhưng phi hồng hắn không quản thì một kẻ xa lạ như hắn cũng không thể quá phận.
cuộc tranh luận có vẻ đã tới hồi kết, hắn nhìn đồng hồ cũng không sai biệt lắm, vì thế liền xuất hiện đi ra.
hai người vẫn đang dàn xếp, cô gái này nhất quyết muốn đi theo, hoàng phi hồng cuối cùng cũng đành chấp nhận, đang tính rời đi bỗng có người đi tới. khi nãy hắn mải nghe hải đường nói mà không chú ý xung quanh, chỉ sợ kẻ này đã tranh thủ nghe lén không chừng.
nghe lén chuyện riêng hắn cũng chẳng sợ, cái hắn sợ chính là hiện tại tay đang ôm một bọc tiền, hắn thì chẳng còn bao nhiêu khí lực, con ngõ hẻm đen tối vắng vẻ, nếu hắn đã theo dõi từ lâu thì tình tình đang vô cùng nguy hiểm.
sở dĩ hắn ngay lập tức chạy đi là bởi vì sợ đường tối ngõ vắng bị mai phục. hắn biết sẽ có thể gặp rắc rối nhưng nếu không ngay lập tức mang tiền đi thì chỉ sợ mẹ hắn không được chữa trị tận tình mà sẽ qua đời.
nhân tình nóng lạnh hắn đều biết không ít, tuy có cô bác sĩ tốt bụng kia nói giúp nhưng không có tiền đều sẽ bị người khác khinh bạc, chưa kể nhất là mẹ hắn lại bị cái bệnh đó khiến người ta càng kỳ thị. nếu có thể hắn nguyện đưa mẹ mình về nhà chăm sóc rồi, chỉ là hắn biết nếu rút máy thở ra mẹ hắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
không cần nhìn dương tuấn vũ cũng biết con nhím nhỏ này dĩ nhiên xù lông cảnh giác, đổi lại là hắn hắn cũng sẽ làm như vậy. để tránh mất thời gian hắn liền nói:
- trước khoan hãy nói. nếu hai người muốn nhanh tới viện thì lên taxi tôi vừa gọi ở đầu con hẻm.
hoàng phi hồng nắm chặt nắm đấm, hắn liền hiểu người này đã nghe lén được ít nhiều, nhưng đạo lý không bao giờ tự dưng có bánh bao rơi xuống trúng đầu mình, hắn nghi ngờ hỏi:
- sao lại giúp chúng tôi?
dương tuấn vũ lười nói, việc này vốn càng giải thích càng rắc rối, hắn cứ thế đi qua hai người, đồng thời nhắc nhở:
- tôi không cần vài sấp tiền lẻ đấy. nếu tin thì đi, không tin thì cứ việc tới đường lớn mà bắt xe.
nói xong hắn liền cứ thế rời đi.
hải đường nắm chặt tay phi hồng hỏi:
- làm sao đây anh? rõ ràng người này đã nghe lén nhưng lại muốn giúp đỡ.
hoàng phi hồng không hiểu sao giọng nói và khí chất này có chút quen khiến hắn bỗng dưng nổi lên chút lòng tin rằng nghe theo người này không sai. hắn vừa bước đi vừa kéo theo cô gái và nói:
- hẳn không phải người xấu. đường nhỏ này chắc chắn không thể bắt xe, người này nói gọi được taxi khá đáng nghi ngờ nhưng nếu là thật thì sẽ tiết kiệm được gần tiếng đi bộ đồng hồ. giờ tình hình đang rất gấp, anh sẽ quyết thử một lần. trực giác của anh còn chưa bao giờ sai.
hải đường thấy hắn quyết định như vậy cũng không nói gì chỉ gật đầu đi theo.
ba người đẩy nhanh cước bộ, tuy không đến nỗi chạy nhưng cũng nhanh hơn đi bộ không ít. con đường này quá nhiều ngóc ngách, nếu đi thẳng có khi chỉ 500 đường nhưng vòng vèo chỉ sợ không dưới 1,5km. nếu lại còn phải đi ra đường lớn bắt xe thì chắc chắn sẽ không chỉ mất 1 giờ, 1 giờ mà hoàng phi hồng nói chính là hắn liên tục chạy mới được.
hoàng phi hồng đang khẩn trương đi theo, thấy sắp rời khỏi đoạn ngách để ra hẻm là có thể nhìn thấy xe, nhưng chợt thấy người phía trước dừng lại, hắn nghi ngờ định lên tiếng thì người đó đã nói:
- có mai phục. trước tiên đứng sát lại đây tránh để bọn chúng bắt.
hắn còn đang định phản bác bởi xung quanh chẳng có bóng người lẫn tiếng động gì, lấy đâu ra cướp. nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì từ mấy ngõ xung quanh, trên tưởng, trên nóc cổng, bỗng chẳng hiểu từ đây xuất hiện trên dưới chục người.
một tên trong đó cười lớn:
- khá lắm, rõ ràng không có tiếng động mà cũng biết bị mai phục. được rồi, chúng ta không giết người chỉ cướp của, tiền bạc để lại toàn bộ, người có thể cút. ồ. còn có cô em này liền để lại phục vụ chúng tao một đêm.
hải đường nghe thấy vậy thì toàn thân run lên, cô còn chưa kịp phản ứng thì một cánh tay hữu lực đã vòng qua eo kéo cô sát lại gần. cô ngẩng đầu lên, tuy vẫn còn sợ nhưng đã giảm đi không ít:
- anh ... chúng ta ...
- đừng sợ. có anh ở đây. bọn chúng muốn tiền thì còn xem xét, nếu chúng đã muốn cả em thì phải bước qua xác hoàng phi hồng này đã.
tên kia cười khằng khặc:
- có chí khí. chỉ mong lát nữa mày sẽ không kêu cha gọi mẹ rồi bỏ bạn gái chạy mất. ha ha.
- ha ha...
nghe lão đại nói thế cả đám cười lên sằng sặc.
sở dĩ bọn chúng dám lớn lối như vậy tất nhiên là vì bọn họ ít người, chưa kể mấy khu nhà quanh đây đều là nhà hoang không người ở, có muốn kêu gào cũng vô dụng, còn đợi cảnh sát tới? lúc đấy bọn chúng đã chạy mất tăm rồi.
hoàng phi hồng tuy không sợ bị đuổi giết nhưng hắn lại lo cho hải đường. nếu cô mà rơi vào tay bọn chúng còn không phải bị vũ nhục đến chết?
đúng lúc này một thanh âm lạnh lẽo vang lên khiến tất cả 12 tên cướp đang cười cũng phải câm nín, ngay cả hoàng phi hồng và cô gái cũng một trận rét run:
- bọn mày có phải thường xuyên làm việc đánh cướp này?
không biết tên kia có ý gì, tên lão đại liền hừ một tiếng để che giấu việc mình bị khí thế rét lạnh của đối phương hù dọa:
- chưa nhìn thấy cướp có quy mô sao?
dương tuấn vũ hừ lạnh:
- không chỉ cướp, bọn mày dĩ nhiên lại còn từng giết người qua, chỉ sợ còn hiếp rồi giết cũng không ít đi.
tên lão đại giật mình, hắn nhíu mày hỏi:
- mày là kẻ nào. bọn tao không cần mày quan tâm, nể tình tâm trang tao hôm nay khá vui nên mày có thể lăn.
hắn cố ra vẻ tha mạng cho