Sáng hôm sau khi dương tuấn vũ vào gọi vân tú dậy thì thấy cô đang gọi điện cho ai đó. hắn thấy cô ra hiệu “suỵt” rồi cười nói rất vui vẻ.
- vâng. chị và raymond đang làm nhiệm vụ sao? vâng. thời gian tới em có nhiều việc cần làm quá nếu không thực sự em muốn tập hợp cùng mọi người đi chơi. hì. chị đừng lo, em sẽ cố gắng để không làm vướng chân cả đội. hì hì. vâng. hẹn gặp lại chị sau ạ.
vân tú cúp máy thì dương tuấn vũ đã tới bên cạnh ôm lấy cái eo nhỏ của cô, cô tránh đi như con cá nhỏ, cười xinh đẹp nói:
- đợi em đi đánh răng rửa mặt đã nhé.
lắc đầu cười nhìn cô tung tăng chạy đi, hắn thầm lầm bẩm “họ đi làm nhiệm vụ gì nhỉ? sao không ai nói gì với mình?”
tối hôm qua hắn cũng nhận được những cuộc điện thoại cùng lời hứa “tặng quà” của mấy thành viên còn lại trong nhóm the night. ngoài katherine vẫn lạnh lùng như mọi khi thì những người khác đều trách hắn báo quá muộn khiến họ không về kịp. cuối cùng hắn nói lần sau tới châu âu sẽ cùng tất cả tụ tập tổ chức tiệc thì họ mới tha. nhưng chẳng có ai nói về nhiệm vụ gì cả, chẳng lẽ là vừa mới phát sinh?
càng nghĩ càng đi vào ngõ cụt, hắn quyết định ném ra sau đầu.
khi vừa ra khỏi cửa thì vân tú chạy tới kéo cổ hắn rồi nói:
- chị flora vừa nghe điện thoại của em đấy.
xoa đầu, véo véo má cô hắn nói:
- giờ đúng là chỉ có chuyện này mới khiến vợ anh vui thế. được rồi, nói xem mấy người họ đang làm chuyện xấu gì rồi?
nghe hắn nói thế vân tú lại như quả bóng xì hơi, cô ỉu xìu bĩu môi nói:
- em muốn đi chơi, sau này không đi làm nữa ở nhà anh nuôi.
đúng lúc này mẹ hương đi qua nghe được câu đấy thì mắng:
- vợ với chả con, còn chưa chính thức vào nhà chồng đã lười rồi, tuấn vũ, nó không đi làm thì cứ cho nó nhịn.
vân tú nào ngờ mẹ đi ra đúng lúc vậy, cô cười trừ kéo hắn đi ra ngoài sân.
- em yên tâm, nếu không có một xu anh cũng không để em đói đâu.
vân tú lườm lườm:
- anh làm như em sẽ có ngày bị chết đói vậy. mà nếu không có gì ăn em ăn anh là no rồi.
- á à, mạnh miệng ghê, tối qua còn xin ...
vân tú mặt đỏ bừng vội bịt miệng hắn lại, cô thực sự hơi sợ tiếng mình quá lớn khiến phòng cách âm cũng vô dụng. nhìn một lượt không thấy ai cô mới khẽ thở ra một hơi, đánh hắn mấy cái rồi nói:
- còn không phải tại anh? được rồi. anh muốn biết tình hình chị ấy thế nào rồi phải không? nhìn cái mặt là em biết rồi. sau này lúc nào cũng phải cưng chiều em hơn chị ấy biết không?
nhìn hắn ngoan ngoãn gật gật đầu cô mới hài lòng nói nhỏ:
- chị flora và anh raymond đang trên đường tới nam cực, oa nơi đó khắp nơi chắc là toàn một màu trắng nhỉ? chắc sẽ đẹp lắm. e hèm, đừng nhìn em như thế, em thích tuyết không được sao? tiếp. chị ấy bảo stranger và doris đã tới đó trước rồi, alethea cũng đang trên đường tới.
chị ấy nói nam cực vừa lộ ra tin tức của ngoài vũ trụ, cụ thể là gì không rõ, nên lần này không ít người tụ tập tới đấy, họ cũng chỉ tới xem có thu được tin tức gì không thôi, nếu không được gì thì coi như đi du lịch một chuyến. aaaa. em cũng muốn đi du lịch. chỉ là sắp tới căn cứ mới, rồi thịnh thế cũng có cơ hội lấy được lô đất ở nha trang và phú quốc, hàng loạt công ty con của mình cũng đi vào hoạt động, thật sự quá bận đi.
khi nãy em nói là thật đấy. đợi tập đoàn đi vào ổn định rồi em sẽ lùi lại phía sau giống như anh làm trưởng quỹ vậy "ý nói phủi mông đi chơi", thi thoảng chạy tới họp rồi lại mất hút thật thích a.
nhìn cô gái nhỏ của mình hai mắt long lanh mơ ước thì hắn cưng chiều, vỗ về nói:
- được rồi. giúp anh nốt lần này, sau đấy anh sẽ cho em mặc sức đi chơi, thử nghiệm cảm giác làm trưởng quỹ. anh cũng không thiếu tiền, vì vậy cũng không nên để vợ mình làm việc vất vả.
vân tú ngó nghiêng một lượt rồi hỏi:
- có thật anh chỉ còn mấy việc này?
dương tuấn vũ gãi gãi đầu nhưng chẳng nhớ ra được cái gì, hắn đang định nói “ừ” thì triệu cơ lên tiếng nhắc nhở:
- anh còn chưa giải quyết xong việc của hạ minh nguyệt, ừm, còn cả tên nhóc hoàng phi hồng nữa.
đúng là thời gian mấy ngày qua hết đau đầu vì chuyện tình cảm thì lại hao sức vào việc kia, thành thử ra mấy chuyện khác mặc định bị ném ra sau đầu. “mà hai hôm rồi không tới chữa bệnh cho ông nội cô ta, vậy mà không gọi điện tới hỏi nhỉ?”
hắn vừa nghĩ tới đấy thì chuông điện thoại vang lên, lấy ra nhìn thì đúng số của hạ minh nguyệt, khẽ liếc xem thái độ vợ mình thì thấy cô ấy gật đầu, khi đấy hắn mới bắt máy. bình thường cũng chẳng tới mức sợ như vậy, nhưng vừa mới xảy ra chuyện kia, nếu để vân tú nghi ngờ hắn có thêm người khác chắc sẽ tiêu đời mất.
đang định rời đi thì vân tú kéo tay hắn lại, vừa ấn nhận cuộc gọi hắn vừa thầm cầu mong bà chị hâm hâm này đừng có đùa vào lúc này, nếu không hắn sẽ thảm rồi.
- alo. tuấn vũ? flora đâu? sao hai ngày rồi không thấy cô ấy tới?
- à, xin lỗi, tôi quên mất.
hắn thầm thở phào một hơi, thấy vợ khẽ lườm một cái thì biết