Tự nhiên 30.000 điểm rơi vào tay, hắn không khỏi ngơ ngẩn. tuy cách 1.000.000 điểm còn rất xa, nhưng thịt muỗi dù ít cũng là thịt. hắn bây giờ từ cấp e đã đạt đủ điểm lên cấp c, tăng liền 2 cấp, đồng thời trả một lúc 3 nhiệm vụ, thế là coi như năm nay hắn chỉ ăn và nằm cũng đã hoàn thành số
nhiệm vụ tối thiểu được quy định.
nhưng thời gian không còn nhiều, hắn trước mắt cứ để điểm trong thẻ, không dùng cũng chẳng sợ mất. trước mắt lên cự phủ sơn xem đồ trước đã.
- tiêu huynh không phải còn có việc sao?
được người này giúp, ngữ khí hắn không khỏi thân thiết hơn mấy phần.
đường tiêu gật đầu:
- ta chính là muốn tới cự phủ sơn mua mấy món đồ. khi nãy tới trả nhiệm vụ tình cờ gặp được cậu nên quên mất. haha. não ta có chút hay quên. được rồi. vậy hẹn khi khác có dịp lại nói.
dương tuấn vũ xoa xoa cằm:
- tôi cũng muốn lên cự phủ sơn dạo một vòng để mua một thanh vũ khí thuận tay. nếu đã có duyên chi bằng cả hai kết bạn cùng đi?
đường tiêu vui mừng gật đầu:
- vậy thì còn gì bằng. tốt. cùng đi. mời.
- mời.
cả hai người sóng vai nhau đi trên đường lớn. xung quanh họ có không ít ánh mắt tò mò, những lời thì thầm bàn tán, và ở một góc nào đó, lê cát đang đứng nói chuyện với mấy vị sư đệ, sư muội nhìn thấy thế thì khẽ lắc đầu. người này tuy rằng không chết trận nhưng chỉ sợ sẽ bị tên kia đùa chết.
…
lần trước khi tới khi rời đều được người ta đưa đi nên vội vội vàng vàng, dương tuấn vũ chỉ mới biết được đại khái ở đây có khu giao dịch đồ chứ không biết chất lượng ra sao, giá cả thế nào.
lần này trên đường đi lên, nghe đường tiêu giới thiệu một chút nơi này cũng phân biệt thành dăm bảy loại hàng, nhưng tựu chung sẽ có: cực phẩm - thượng cấp –trung cấp- hạ cấp. tuy vậy, tất cả đều chỉ bán phàm binh. điều này dương tuấn vũ cũng không quá ngạc nhiên, thần binh đến các phong chủ còn muốn nhiều thêm vài món nên làm gì có chuyện được bày ra bán ở phường giao dịch.
tuy vậy, hiện tại, nếu mua được một thanh cực phẩm phàm binh cũng chính là phải có duyên cùng với đủ tài lực.
nhưng đi một hồi, từ khắp một lượt, dương tuấn vũ cũng không nhìn vừa mắt thứ gì. vì vậy, hắn không khỏi thầm thêm quyết tâm tự mình rèn lấy vũ khí của mình. ở đây thứ có lực sát thương lớn thì độ cứng chắc lại không đủ. thứ đủ cứng chắc thì lại yếu ớt, vô năng. còn nếu yêu cầu cả hai thì cao nhất cũng chỉ được một cây cung trung phẩm phàm binh, độ chính xác tạm ổn nhưng lại có màu … hồng. đây chính là dành cho nữ tử.
ngược lại với hắn, đường tiêu lại liền một lúc chọn được mấy món đồ vừa ý, dương tuấn vũ là thợ rèn cũng được gọi là chuyên nghiệp, hắn nhìn một chút cũng không khỏi kinh ngạc, ba món đồ người này chọn coi như cũng quá tốt đi, đều là thượng phẩm phàm binh, chỉ kém cực phẩm một chút, bao gồm: một cái nhuyễn kiếm, một bộ ngân châm, một con dao găm.
nhìn thấy hắn mặt mày ủ rũ, một chút hứng thú cũng không còn thì đường tiêu cười:
- những thứ ở đây nhiều như vậy không ngờ tuấn vũ đệ lại không vừa mắt món nào. vũ khí của đệ dùng là thương nhỉ? cây thương khi trước chỉ sợ sau trận chiến với huyết sát cũng khó hồi phục.
mặc dù, ta học vấn hạn hẹp vẫn có chút nhìn ra được đấy là một thanh trung phẩm phàm binh, khi nãy ta thấy có mấy cái tương tự sao tuấn vũ đệ không chọn lấy một cái. vài cây cung mà đệ xem ta thấp phẩm cấp cũng rất ổn.
dương tuấn vũ lắc đầu:
- phẩm cấp đích xác khá ổn, nhưng tính chất của nó không khiến ta ưng ý. tỉ dụ như cây uyển linh cung này, phẩm cấp là tốt nhất, tính chất cũng không tồi, như nó lại là dành cho nữ nhi, ta đương nhiên không dùng vừa tay.
còn cây bạch hoang cung kia, nhìn thì thanh tao, cao nhã, nhưng độ cứng không đủ, độ đàn hồi cũng kém, chỉ sợ càng dùng độ chính xác càng kém, tới một ngày không xa, chỉ sợ sẽ lập tức gẫy lìa.
mắt đường tiêu không khỏi sáng lên, hắn híp mắt cười:
- cái nhìn của tuấn vũ đệ quả nhiên không tồi, ta suýt nữa cũng bị vẻ bề ngoài và phẩm cấp của nó lừa rồi. hỏi thế không phải, tuấn vũ đệ còn là một cao thủ luyện khí?
dương tuấn vũ lắc đầu:
- cao thủ thì không dám, ta cũng chỉ luyện vài món chơi đùa chút thôi.
- ồ. vậy thanh thương kia là đệ làm?
- đúng vậy, lúc rảnh rỗi làm ra, cầm thấy thuận tay nên thường mang theo. chỉ tiếc sức mạnh càng lên cao, thanh long thương liền không thể dùng được nữa. bỏ đi có chút đáng tiếc nên ta vẫn để lại làm kỷ niệm.
- đệ nói vậy là không đúng rồi. nếu không phải là cao thủ luyện khí làm sao có thể làm ra được một thanh thương trung phẩm được? chưa kể ta nhìn nó cứng cáp 10 phần, đàn hồi cũng vô cùng tốt, đây chính là một thanh vũ khí hiếm có. chứng tỏ tay nghề của đệ rất không tồi.
dương tuấn vũ sao còn không hiểu ý:
- đường tiêu ca có gì cứ nói thẳng.
đường tiêu thấy hắn dứt khoát như vậy thì có chút lúng túng, nhưng hắn nhanh chóng ổn định lại tâm tình, người thẳng thắn không thích nói vòng vo, đạo lý đối đáp hắn rất rõ ràng, vì thế hắn dứt khoát nói:
- ta muốn nhờ dương sư đệ làm giúp một chiếc quạt.
dương tuấn vũ xao xoa cằm:
- chúng ta hình như còn không thân tới mức này.
đường tiêu hiểu ý, hắn cười:
- dương sự đệ yên tâm, làm cho ta đệ tuyệt đối không thiệt. nguyên liệu ta đã tự chuẩn bị 4 phần, đảm bảo sau khi sư đệ làm xong vẫn còn thừa 3 phần. ta tặng chỗ đó cho đệ. nhìn sư đệ cũng không phải thuộc dạng thiếu tiền, nên ta không muốn lấy nó ra làm bẩn mắt đệ. ngoài số nguyên liệu còn thừa ra, ta đáp