Hắc y nhân lần này vẫn không dừng động tác, cô nghĩ hắn không nghe rõ nhưng không dám hỏi thêm, chỉ còn cách sắp xếp lại các tin tức trong đầu.
- đúng. cô chắc vừa trải qua ác mộng. lũ quỷ satan đó và cô có thù oán?
chẳng biết qua bao lâu, âm thanh kia lại vang lên, kéo flora khỏi suy nghĩ của mình. nhìn lại thấy hắn vẫn từ tốn gọt gọt, khắc khắc, cô gật đầu nói:
- khi nãy tôi ngủ mơ nói về lũ ác quỷ đó sao? nếu anh muốn biết thì đích xác tôi và bọn chúng chính là kẻ thù. còn lý do thì chẳng phải rất đơn giản sao? bọn không việc kinh tởm nào không làm như bọn chúng chính là ai gặp cũng muốn giết.
- vù…!
thấy hắn ném một thứ về phía mình, flora theo bản năng rút con dao bên hông định chặn lại, nhưng dao chưa rút ra thì âm thanh khàn khàn kia lại vang lên:
- cho cô.
flora nghe thấy thế thì tay khựng lại, thứ đó rơi vào bàn tay không cầm dao, flora khó hiểu nhìn lên thì thấy hắn đã đi ra khỏi cửa hang.
cảm giác mát lạnh từ đồ vật này truyền tới, cô tò mò cầm lên nhìn, không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại ngơ ngẩn. mãi một lúc sau cô mới lẩm bẩm:
- hắn lại khắc ra một con thỏ trắng từ xương … thật đẹp.
nhìn con thỏ béo múp míp, hai mắt to tròn, đính hạt cườm đen, cái mũi nhỏ nhắn, khả ái màu phấn hồng trông đáng yêu vô cùng, lòng cô không khỏi cổ quái. kẻ nào tới nam cực không phải là cao thủ, trong tay không giết dưới mấy chục, thậm chí mấy trăm sinh mạng, vậy mà lại có kẻ thích thứ đáng yêu như vậy.
- tên này thực là …
cô lắc đầu, trên môi không khỏi nở một nụ cười yếu ớt.
…
flora tranh thủ thời gian hồi phục cơ thể. lần này nếu như sức mạnh của cô đạt được như lúc đỉnh cao thì có lẽ chỉ thêm raymond, cả hai người thứa sức quét sạch cái đám kinh tởm kia. nhưng vì sức mạnh sau khi phân đôi ra tâm diệp cô chưa cách nào bù đắp được đầy đủ, đã vậy bọn họ còn bị đánh lén nên rơi vào bất lợi. vì có nhiều yếu tố không xác định nên raymond mới tính sai lầm, cuối cùng bọn họ chỉ thành công tiêu diệt một nửa quân địch sau đó liền phải bỏ chạy.
lần này quả thật hung hiểm, nhưng cô lại không hề hối hận, nhất là việc trao gửi một phần sinh mệnh và sức mạnh của mình cho anh. mới đầu cứ nghĩ nó sẽ giúp anh vượt qua qua những hiểm cảnh, tùy thời chữa trị các vết thương trí mạng cho anh, nhưng cuối cùng, ngược lại, chính vì anh có tâm diệp nên mới bảo vệ lại cho cô được một phần sinh mệnh.
nhìn mái tóc đã hoàn toàn ngả sang màu trắng, làn da cũng không còn căng mọng mà đã nhiều nếp nhăn nheo, flora biết hiện tại mình trông rất đáng sợ. cô thực sự không dám soi gương.
nhưng thứ hiện tại khiến cô lo lắng nhất chính là tuấn vũ một khi đã biết cô gặp nguy hiểm sẽ tìm mọi cách lập tức lên đường tới đây. mà ở nam cực hiện tại rồng rắn lẫn lộn, cuộc chiến đã nổ ra, các bên không còn giữ được cái đầu lạnh nữa, chẳng qua ở nơi này đều là những kẻ làm nhiệm vụ trong bóng tối, nên tin tức không bị công khai ra ngoài.
với sức mạnh của dương tuấn vũ, flora hiểu, hắn một khi đi loạn ở đây chính là vô cùng nguy hiểm, trong lòng càng không yên tâm, lo lắng ngày một nhiều.
nhưng đúng lúc này, cái giọng nói kia lại không biết từ khi nào vang lên bên cạnh:
- cô tự lo cho chính mình đi, đừng nghĩ tới việc khác.
flora quay đầu sang nhìn, nhưng kẻ này chính là kín như bưng, con mắt cũng được dấu sau lớp kính của mũ chùm đầu, không rõ ý định của kẻ này ra sao, cô cũng không tin ở một nơi chỉ mong kẻ khác chết sớm đi như vậy lại có người hảo tâm giúp cô.
mà cô nghĩ mãi cũng không ra, hiện tại cô một đồng giá trị lợi dụng cũng chẳng có, vẻ ngoài cũng lão hóa như một bà già, hắn không gọi cô một tiếng “bà”, cô đã phải cảm ơn rồi. suy nghĩ một hồi không tìm được đáp án nào hợp lý, cô nhất quyết hỏi thẳng:
- vì sao anh lại cứu tôi?
người này khoanh hai tay, vai dựa vào vách hang, thờ ơ nói:
- tôi rảnh nên muốn tích chút công đức cho con cháu.
- phì.
flora đang nghiêm túc lắng nghe bao nhiêu thì càng bị câu trả lời hài hước của hắn làm buồn cười bấy nhiêu, cô ôm bụng cười dài:
- haha. anh nghĩ tôi là con nít sao? mà kẻ khắp người toàn mùi tinh huyết như anh vẫn còn mong được chúa trời ân xá?
hắn lắc đầu:
- tôi không tin vào chúa, cũng không kỳ thị. câu nói trên đại khái là nói theo ngôn ngữ của một người tôi từng quen. nhưng việc cứu cô đúng là chỉ tiện tay thôi. ai bảo mấy người đánh nhau quá mức ồn ào ngay trước cửa động cũ của tôi.
lúc đó tôi định ra giết sạch nhưng nhìn thấy hành động xả thân cứu người yêu của cô khiến tôi quyết định cứu cô một mạng. tên giáo chủ gì gì đó tôi cũng tiện tay giết rồi, cô không trách tôi chứ? nếu cần đầu hắn vẫn ở ngoài cửa động kia, tôi mang vào cho cô xem.
flora nghe vậy coi như tạm tin tưởng, cô gật đầu:
- cảm ơn anh. nhưng đó chỉ là chiến hữu của tôi thôi.
- ồ. với tôi cũng như nhau, hành động của cô hợp khẩu vị của tôi.
- sao anh không vứt tôi vào một góc rồi rời đi? ở nam cực hiện nay ở cố định một chỗ có vẻ không khôn ngoan.
hắc y nhân rút ra con dao nhỏ tinh xảo, tung hứng nghịch ngợm trong tay, hắn lắc đầu:
- tôi đã nói là làm, giúp cô tới khi nào cô có khả năng