Trong mấy ngày di chuyển ở nam cực, dương tuấn vũ cũng đã nắm được đại khái tình hình hiện tại.
thứ được coi là báu vật không biết đã như thế nào bị cướp đi mất, bọn họ đang tích cực lùng sục người này. tuy vậy, không phải tất cả đều tới đây với mục đích tìm báu vật mà có một số khác tới đây để tranh thủ đánh lén và tiêu diệt một số thành viên tinh anh của tổ chức khác, chủ yếu là đều xuất phát từ mâu thuẫn đã có từ lâu. thông qua đó làm tiêu hao chiến lực của đối phương, tiến tới diệt gọn hoặc áp đảo để đạt được các mục đích khác quan trọng hơn.
và đen đủi thế nào, hắn lại nghe được âm mưu của một số nhóm người muốn nhằm vào quân đoàn tối mật của nước mình. nếu đã không biết thì không sao, nhưng biết rồi hắn không thể nào phủi sạch quan hệ mà đi được.
một với một thì không sao, nhưng bọn chúng lại gồm nhiều tổ chức hợp lại, dù chỉ là tạm thời nhưng chỉ như vậy cũng đã đủ khiến nhiều, thậm chí là toàn bộ lính tinh anh nằm lại đây. toàn bộ đều là những người chiến lực cấp s trở lên, thiệt hại này nếu để xảy ra sẽ là một đòn cực mạnh vào quân đội việt nam.
với tình hình căng thẳng đang leo thang ở biển đông, nếu có thêm một đòn chí mạng này, liệu chúng ta có vực lại được?
“chẳng lẽ kiếp trước lại xảy ra việc ở nam cực này sao? sau đó, đất nước thật sự đã bị chèn ép, chịu áp lực cực lớn. vũ khí, trang thiết bị quân sự đều thua kém người, lại mất thêm đoàn lính tinh anh này, thậm chí là đoàn lính tinh anh chuẩn bị được doãn trung san cử tới tiếp tế,…”
dương tuấn vũ nhận ra, lần đi này của quân đoàn chính là lợi không tới một mà mất toàn bộ.
càng nghĩ hắn càng rùng mình. kiếp trước tới lúc hắn chết đi cũng không có gì xảy ra, ít nhất ngoài mặt là vậy, nhưng kiếp này ai biết được sẽ thành ra cái dạng gì.
dù sao nước lớn lời nói cũng có trọng lượng lớn, chỉ cần lợi ích cung cấp đủ, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra. các nước khác hay tổ chức liên hợp quốc dù sao cũng chẳng phải có quan hệ sinh tử, sống còn với chúng ta, việt nam không thể cứ ngây ngốc chờ đợi sự lên tiếng và ủng hộ của họ được.
chúng ta cần phải tự cứu lấy mình trước.
một bên là đồng đội cũ của cha mẹ và em gái nuôi, một bên là người mình yêu, cả hai đều đang gặp nguy hiểm khiến hắn thực sự bối rối. cuối cùng đành phó mặc cho số phận, hắn vẫn quyết định đi theo hướng mà tâm diệp cảm ứng, nếu gặp người nào trong quân đoàn hắn sẽ nhắn nhủ lại, mong bọn họ sẽ biết khó mà lui sớm.
hắn tuy đã mạnh lên không ít nhưng vẫn còn chưa ngông cuồng tới mức ở đây gánh vác mọi chuyện, nơi này có kẻ nào không có sức mạnh ngang hắn hoặc hơn chứ? một chọi hai đã là khó chứ đừng nói là truy quét quân địch.
…
cảm ứng đã ngày càng gần, dương tuấn vũ thả chậm tốc độ, cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng, nếu không nhờ khả năng dò tìm của triệu cơ thì hắn đã không thấy được một cái cửa hang rất hẹp, đã vậy còn được đắp tuyết ngụy trang cực kín.
biết được tin, hắn không đợi được thêm một phút nào nữa, rút ra lập tức cắt nhanh từng khối băng làm cửa hang hoàn toàn lộ ra, hắn nhanh chóng đi vào.
khi ánh lửa le lói hiện ra, ngồi ở trên một phiến băng lớn là một người, toàn thân quần áo đã không còn bao nhiêu lành lặn, không biết là màu nó vốn có màu đen hay là màu máu đã làm chúng càng thêm đen. thân ảnh đó vẫn rất quen thuộc, hình bóng của nàng luôn khắc sâu trong tâm trí hắn. bọn họ dù quen nhau, ở cũng nhau chẳng được mấy lần nhưng cả hai dường như rất nhanh chóng thân thiết.
chỉ có điều, đập vào ánh mắt mong nhớ của hắn là một mái tóc dài đã bạc trắng, cô gái ngồi đó nào còn xinh đẹp rạng ngời, nào còn là một bà chị lúc nào cũng trêu đùa, chọc hắn sôi máu, mà ở đó, chỉ còn một gương mặt già nua, làn da nhăn nheo, nếu không phải cảm giác gần gũi ấy rất mạnh mẽ thì hắn cũng không tưởng tượng được điều này.
trong lòng hắn chợt lạnh đi. lạnh không phải vì nhan sắc của cô đã phai tàn, mà lạnh đi là vì hắn biết cô hơn ai hết là người chịu tổn thương sâu sắc nhất. có lẽ đối với một người phụ nữ, đặc biệt là một người xinh đẹp, việc dung nhan bị lão hóa chỉ trong một thời gian cực ngắn chắc chắn sẽ là một cú sốc lớn, thậm chí việc này so với giết họ còn độc ác hơn.
dương tuấn vũ nhận ra ánh mắt né tránh của cô, hắn lập tức không kìm lòng được nhanh bước tới ôm cô thật chặt.
flora nước mắt đầy mặt, cô cố gắng lấy chút khí lực còn lại muốn đẩy hắn ra:
- anh nhận nhầm người rồi. tôi …
dương tuấn vũ lòng muôn vàn đau xót, hắn lắc đầu cắt lời:
- em đừng làm vậy. đừng từ bỏ, anh nhất định sẽ tìm cách giúp em hồi phục sinh mệnh.
flora thở dài, rưng rức nói:
- vô dụng thôi, em hiểu rõ chẳng có cách nào như thế cả. thời gian của em không còn nhiều nữa… anh mau rời đi, ở đây rất nguy hiểm. em ổn. có lẽ quãng thời gian còn lại ở lại đây là tốt nhất đối với em rồi.
- không. anh sẽ không để em ở lại.
- đừng. bản thân anh cũng khó bảo vệ mình, mang theo một kẻ còn yếu ớt hơn dân thường như em chỉ làm bước chân anh chậm hơn, nguy hiểm