- hức.. hức... cậu... cậu chưa về à?
diệp minh châu lau nhanh nước mắt, bỏ đôi chân nhỏ xuống, cố làm cho giọng mình bình thường lại.
- à. mình quên mất hôm nay cô giang mẫn có nhờ mình gửi cho cậu đề thi mấy hôm trước cậu không đi học. ừm, cả đề mà cô tìm riêng cho hai đứa mình nữa.
- ừm, cậu .. cậu cứ để trên bàn là được. cậu về trước đi. lát tớ về sau.
- ừm, tớ cũng bận lắm. thôi tớ về trước đây.
dương tuấn vũ hỏi dò. mắt liếc liếc xem phản ứng của bà cô nhỏ. rồi hắn chỉ thấy diệp minh châu lại thẫn thờ nhìn vu vơ rồi chảy nước mắt, có lẽ chẳng nghe thấy hắn nói gì.
hắn thờ dài, nghĩ nghĩ, rồi quyết định không thể bỏ cô bạn này ngồi ngơ ngơ khóc hết nước mắt ở đây được. đã quyết định bước vào nói chuyện thì phải giải quyết cho xong.
hắn ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ “bộp bộp” vào vai mình mặt đầy chính khí nói:
- này. cho mượn tạm chỗ này mà khóc. yên tâm, đảm bảo phí không hề đắt. đúng 1 bữa trưa là được.
“phì” diệp minh châu nhìn dáng vẻ hiên ngang, dù chết không bỏ bạn bè của hắn thì phì cười.
- đáng ghét, cậu không tử tế được chút à. mượn có một lúc mà tính phí cả một bữa cơm. cậu đúng là gian thương.
- đã làm buôn bán thì không gian không được. cậu khen rất đúng.
- còn nói nữa.
diệp minh châu giơ nắm đấm nhỏ thụi cho hắn mấy cái.
- ài. đánh người thì phải bồi thường thêm một bữa. tổng cộng là 2 bữa.
- nhưng tớ đã mượn vai cậu khóc đâu mà tính là 2 bữa. quá vô sỉ.
- ừm, cảm ơn đã khen.
- cậu đi chết đi. đã mất hai bữa cơm thì mình đánh cho cậu không ăn được luôn.
diệp minh châu cười hì hì đánh hắn cả phút đồng hồ, rồi mệt mỏi, tay có chút đau, không đánh tiếp nữa. cô ngồi xoa xoa tay nhỏ đã đỏ lên. không thể không nói cô đã dùng sức không ít.
dương tuấn vũ hơi nhếch mép. “ bà cô nhỏ này không dễ trêu chọc, đánh cũng toàn chọn chỗ thịt đau để xuống tay. ai ui, không biết có lõm ngực không.” hắn hơi xoa xoa ngực, trừng mắt nhìn diệp minh châu.
- được rồi, đã thấy khá hơn chưa? nếu tớ có thể giúp gì đó thì cứ nói. đừng có ngồi khóc một mình nữa. chuyện gì cũng có cách giải quyết. cậu đừng có suy nghĩ quá tiêu cực.
- cậu... con trai các cậu thì sướng rồi. tớ cũng muốn không suy nghĩ tiêu cực, nhưng không thể làm được gì cả. hức..
thấy diệp minh châu đang cười vui vẻ tự nhiên lại bắt đầu chảy nước mắt. dương tuấn vũ thầm mắng mình nhiều chuyện. đã khó lắm mới dỗ được người ta, giờ thì hay rồi, tất cả đều vô ích. hắn vội chữa cháy:
- này. đừng có mít ướt nữa. tớ mời cậu hai bữa cơm được chưa? mới có mất hai bữa cơm mà đã khóc thương tâm vậy rồi.
- ai khóc vì hai bữa cơm chứ.
diệp minh châu tức giận cãi lại.
hắn bất đắc dĩ, hai tay ôm đầu, hỏi:
- thế thì sao lại khóc nữa rồi?
lần này, minh châu im lặng một lúc lâu, không nói gì, mồm mấp máy một lúc mới quyết định nói:
- cậu thấy tớ có phải rất vui vẻ?
dương tuấn vũ thấy cô có vẻ muốn nói gì đó với hắn, hắn thành thật nói ra suy nghĩ của mình:
- nhìn bề ngoài cậu có vẻ rất vui, nhưng tớ nhận ra cậu luôn có gì đó không hợp lý, thậm chí, tớ còn cho rằng cậu đang cố vui vẻ để che giấu suy nghĩ của mình.
diệp minh châu hơi ngạc nhiên khi hắn nói vậy, người ta thường nói con trai cùng tuổi thì tâm lý thường không trưởng thành như con gái mà.