Đã giúp thì giúp tới cùng.
đôi tay nắm chặt độc long thương, đồng thơi ki nhanh chóng được truyền vào làm cây thương càng thêm mạnh mẽ, con rồng một mắt như sống lại thở ra hơi thở hủy diệt vô cùng nguy hiểm.
những kẻ man rợ sinh sống cùng thiên nhiên từ xa xưa nên khả năng cảm nhận nguy hiểm coi như nhạy bén hơn người bình thường nhiều lắm, vì thế, ngay khi đôi tay cùng cây thương của kẻ ngoại lai sáng lên, bọn họ đều sợ hãi dừng bước, không dám tiến lên vì nếu tiến thêm chắc chắn kết cục chỉ có một chữ chết.
dương tuấn vũ thấy chúng không tiến lên cũng không tiếc nuối, một chiêu mạnh mẽ chém ra dễ dàng cắt lìa mấy gốc cây cổ thụ lớn, khi hắn và con báo đi qua toàn bộ đường đi trước mắt mấy chục mét đều bị cây chắn ngang phong tỏa.
nhưng cũng chỉ có thể cầm chân một lát, hắn nhìn thấy con báo đã kiệt sức một bước khó đi thì thở dài, “lại ôm thêm việc vào người rồi”. nói thì nói vậy, nhưng hắn vẫn chạy tới cõng con vật lên, đôi chân đã mang giày lôi báo, hắn cũng không tiếc chút ki nữa mà truyền vào đôi giày, cứ như vậy, một người một báo lao vút đi trong rừng, chỉ mấy giây đã không thấy tăm hơi đâu.
bọn thổ dân chật vật trẻo lên cây vượt qua thì một cọng lông cũng không tìm thấy, tuy vậy, vết máu con báo chảy ra khiến bọn chúng đuổi theo thêm được một đoạn, tới con suối thì hoàn toàn mất dấu. những kẻ này chỉ biết tức giận chia nhau làm nhiều nhóm tìm kiếm khắp nơi.
…
sau khi chạy được mấy chục km đường rừng, dương tuấn vũ quyết định dừng chân lại bên một tảng đá lớn. cũng không phải hắn muốn dừng lại nghỉ ngơi mà vì con báo dường như khó mà vượt qua nổi nữa rồi.
nhưng đây chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi, con báo vừa được đặt xuống thì hôn mê, nhưng trước khi hôn mê nó có nói với hắn rằng:
- tôi nghỉ một chút sẽ ổn. phiền anh…
dương tuấn vũ mới đầu cứ nghĩ là do nó cố chấp, vết thương cùng độc tố như vậy phải chết không thể nghi ngờ, nhưng tỉ mỉ cảm nhận, hắn thấy hơi thở cùng chuyển biến trên cơ thể con báo này rõ ràng đang theo chiều hướng tốt hơn. điều này khiến hắn thật sự không sao hiểu được.
đã không hiểu thì cũng chẳng làm gì được, hắn đành tính toán một chút thì quyết định đi ra xung quanh khoảng 1km đặt các loại bẫy rập, kèm với đó là một số hệ thống chuông gió. nếu có kẻ nào xâm nhập mà đả động cơ quan sẽ lập tức phát ra những tiếng chuông gió bất thường, hắn sẽ phân biệt theo phương hướng mà chuẩn bị đối địch hoặc tìm đường rút lui an toàn.
đừng nhìn hắn đặt bẫy rập mà nghĩ rằng thừa thãi vô ích, dương tuấn vũ hắn không chỉ biết phá bẫy mà đặt bẫy cũng không tồi. tuy đám người man rợ kia là những bậc thầy đặt bẫy nhưng không phải tên nào cũng là bậc thầy, một số kẻ sơ suất vẫn có thể bị nếm quả đắng như thường, chưa kể, thông qua học hỏi cách đặt bẫy của lũ man rợ, hắn đã có thể làm ra những loại bẫy chông, bẫy độc tinh vi.
những cây chông nhọn hoắt được tẩm thêm kịch độc từ loài nhện avantus, nhện góa phụ đen, và nhện lang thang đều là bùa đòi mạng, bị rơi vào đó đảm bảo chết không nghi ngờ. không chỉ làm bẫy thông thường, hắn còn biến các loại bẫy này thành một hệ thống liên tiếp. vượt qua cái này nhất định sẽ gặp phải những loại khác, không chỉ bẫy chông sắc nhọn dưới đất mà còn từ trên cây cao rơi xuống hoặc từ các phía lao tới.
bọn người này dám bẫy hắn lần này hắn sẽ cho bọn chúng nếm thử gậy ông đập lưng ông.
sau khi làm bẫy xong trời cũng ngả về chiều, hắn vừa chuẩn bị xong bữa ăn thì con báo tỉnh lại, thật sự vừa khéo, điều này khiến khóe mắt hắn giật giật. không biết là vết thương đã tốt lên hay mùi thơm làm nó thức giấc. cũng may dương tuấn vũ luôn chuẩn bị trước không ít đồ ăn, vì thế dù có thêm một con báo cũng không lo chết đói.
con báo đã nhúc nhích được thân thể, các vết thương trên người nó cũng được dương tuấn vũ xử lý qua một chút, tuy không có băng gạc nhưng lá thuốc cũng được đắp lên miệng vết thương. hắn đi ngây ngốc mấy tháng ở đây không phải chỉ biết ăn mà còn biết dùng thảo dược chữa bệnh đấy.
- cảm ơn anh.
dương tuấn vũ dù không phải lần đầu nghe thấy tiếng này, nhưng hắn vẫn có cảm giác khó thích ứng, một con báo biết nói,… kể ra mấy ai tin. cũng may hắn không phải kẻ mới gặp chuyện quái dị lần đầu, phải biết rằng trong nhóm the night cũng có hai con vật đó, một hổ một dơi nha. nghĩ như thế, trong lòng hắn cũng thoải mái hơn không ít.
nghe con báo cảm ơn hắn cũng chỉ khẽ gật đầu, hắn không nói con báo cũng im lặng nằm đấy dưỡng sức. tuy vậy, thi thoảng ánh mắt vẫn len lén nhìn vào miếng thịt hổ thơm ngon kia.
dương tuấn vũ giật giật khóe miệng, con báo này cũng biết ngại cơ đấy, nhìn nó ai bảo là dã thú chứ, rõ ràng là một con mèo lớn, không đúng, mèo cũng chẳng biết ngại khi thấy thức ăn ngon đâu.
- ngươi ăn không?
con báo lấm lét quan sát sắc mặt của hắn, thấy đồ ăn có vẻ không ít, nó gật gật cái đầu lớn, khiến vóc dáng to lớn hung dữ của nó có chút khôi hài.
dương tuấn vũ nhếch mép cười, hắn tung ra hai miếng đùi hổ lớn hơn chục cân cho nó, còn mình thì gặm nốt chiếc đùi còn lại.
thịt hổ thơm lừng, từng sợi dai dai, vừa ngon vừa ngọt. đừng nói dã thú,