Dương tuấn vũ hiểu được điều này, có lẽ avia và lão tộc trưởng cũng sẽ hiểu được điều này. dù sao, bọn họ cũng không phải ngẫu nhiên mà biết nói tiếng anh, chắc chắn bọn họ đã tiếp xúc với người bên ngoài, cũng học được tiếng nói, đồng nghĩa với việc biết được những tiến bộ mà khoa học bên ngoài đã đạt được.
bọn họ nói tìm ra người mạnh mẽ nhất dẫn dắt bộ lạc trở về thời hưng thịnh chỉ là bịt tai trộm chuông, nằm mơ nói mộng thôi. so với văn minh bên ngoài, bọn họ đã bị thụt lùi quá quá nhiều rồi. đừng nói phát triển, chỉ mong giữ được một hơi tàn đã là khó có được.
với sự tăng trưởng dân số mạnh mẽ, cùng với các đoàn thám hiểm tiếp cận, sớm muộn gì bộ lạc này cũng bị phơi bày trước hàng tỷ ánh mắt nhân loại, tới khi đó, có còn lưu giữ được chút văn hóa tổ tiên hay không thì khó mà nói trước được.
rivi mặc dù còn nhỏ nhưng cô không bị đám người lớn làm mờ mắt, chính ước mơ tự do khiến cô suy nghĩ mọi việc thấu đáo hơn. dám ra ngoài, dám tiếp xúc với những thứ mới mẻ là việc không phải người nào cũng dám, đặc biệt là những bộ lạc thiểu số này lại càng là bài xích, cùng tự cô lập chính mình.
dương tuấn vũ tin rivi có thể sớm thích ứng với văn hóa bên ngoài, dù sao cô cũng còn nhỏ, có thể thay đổi, uốn nắn được. mặt khác, từ sâu trong suy nghĩ cô đã dám mở lòng để tiếp nhận những thứ mới mẻ bên ngoài, dám đi ra tìm kiếm sự tự do của bản thân.
nhưng suy cho cùng, hắn làm như vậy chẳng phải là bắt cóc trẻ con sao? nghĩ thế, đầu hắn không khỏi có chút to ra.
tới cuối cùng, khi rivi nói: “chú không dẫn rivi đi, rivi vẫn sẽ trốn đi”, nghe vậy thì hắn đã phải giơ hai tay đầu hàng hoàn toàn với tiểu nha đầu này rồi. để một đứa bé chạy trốn trong khu rừng đầy rẫy nguy hiểm chết người vây quanh như thế này thì chỉ sợ không tới một ngày cô đã làm mồi cho đám hung thú rồi. nếu hắn không biết thì thôi, giờ đã biết cô nhất quyết muốn rời đi để bảo vệ chị và tìm kiếm tự do mà không giúp đỡ thì hắn còn chưa làm được.
- nhóc con, coi như ta chịu thua. được rồi. định đi ngay tối nay sao?
- vâng.
cái đầu nhỏ gật gật kiên định.
- ài. được. thế có nói với mọi người một tiếng không? cứ vậy rời đi à?
rivi chu môi:
- chú lừa trẻ con. nói ra để cháu bị bắt nhốt lại à?
dương tuấn vũ gãi đầu:
- à, ý ta là rivi có muốn “để lại lời” cho người thân không, như chị của cô bé đó. nếu không sợ cô ấy sẽ thương tâm lắm.
- ý chú là viết thư?
- ừ. cũng biết viết thư? chẳng lẽ bộ tộc wauja còn chi nhánh khác?
- không phải. chỉ có ở đây thôi. rivi biết thư là vì thỉnh thoảng khi đi săn lâu ngày, để tránh cho mọi người ở nhà lo thì chị sẽ viết thư cột vào chân con chim ưng rồi thả nó bay về chỗ ông tộc trưởng.
- ồ. ra thế. vậy, rivi có biết viết không?
- có biết. rivi học chữ giỏi lắm nhé.
- à. cái này dường như có chút đạo lý. đến tiếng anh còn nói được mà.
- tiếng anh là cái gì ạ?
- thì là những từ mà rivi nói với ta ấy.
- ồ. thì ra nó tên là tiếng anh. chú đợi chút, rivi đi lấy bút lông và da hươu.
- ừ.
đôi chân nhỏ thoăn thoắt chạy đi, chỉ thấy một lát đã chạy về, sau lưng mang theo một cái bọc lớn khiến hắn giật mình vội hỏi:
- mang gì nhiều thế? không phải bại lộ rồi chứ?
- không đâu. cháu nói muốn làm bộ áo da tặng chú nên mang theo một túi lớn da hươu này.
cô bé ranh ma nói, rồi khi tới gần hắn còn hạ thấp giọng thì thầm:
- cháu giấu bút lông và mực bên trong đấy. rivi thông minh không?
nghe con bé suy nghĩ chu đáo được tới vậy thì hắn không khỏi phải nhìn cô bằng ánh mắt khác. chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà có thể nghĩ ra đủ chiêu trò để qua mặt người lớn, rất có tố chất làm người xấu nha. “à không được, hỏng bét”. hắn vội bừng tỉnh, nghiêm giọng:
- rivi, nhớ lần sau không được nói dối biết chưa? nói dối là trẻ hư. chỉ duy nhất lần này được làm vậy thôi. nhớ chưa?
rivi bị hắn mắng thì suýt khóc, cô dù sao cũng chỉ tình cờ nghĩ ra thôi, cắn chặt môi không dám khóc, cô gật gật đầu nhìn rất tội nghiệp.
dương tuấn vũ nhìn cái bộ dàng tròn tròn sắp mít ướt này thì trong lòng khổ không thôi, cứ thế này ai nỡ mắng chứ. hắn xoa xoa đầu bảo cô bé sớm viết thư kẻo trễ. trời đã bắt đầu nhá nhem tối rồi.
chữ của rivi viết rất đẹp, có vẻ con bé rất chăm chỉ luyện chữ. tất nhiên, hắn không hiểu được con bé đang viết cái gì.
“chị à. em rivi đây. chị đừng tìm em nữa. em muốn đi ra ngoài một thời gian. khi em lớn, em sẽ quay về thăm chị và mọi người. chị đừng buồn nhiều mà hại sức khỏe nhé. rivi rất vui. chị cũng biết rivi muốn đi ra xem thế giới bên ngoài kia. chị cũng đừng lo, chú sẽ bảo vệ rivi. chúc chị, ông tộc trưởng và dân làng luôn mạnh khỏe.”
cô bé viết xong thì ngắm nghía lại một hồi thấy hợp ý rồi mới cất bút, mực đi. đợi cho khô, cô cuộn lại rồi mang về giấu ở dưới gối của chị.
xong việc, cô cũng đi tơi nơi cất giữ cái “dây lưng”, bao tay và đôi giầy cũ nát của chú rồi mang đi. hai thứ này gần như là bị