Trong hai ngày, ngoài thời gian làm việc phụ giúp hai ông bà thì dương tuấn vũ lại tranh thủ tìm hiểu kiến thức ở trong mảnh nhỏ khối lập phương, càng tìm hiểu hắn càng nhận ra được nhiều thứ trước nay mình vẫn vướng mắc, đồng thời cũng lại có thêm càng nhiều những câu hỏi mới trong đầu.
trong mảnh này không có ghi chép các thông tin ở dạng chữ, mà các tin tức của nó đều ở dạng toán học thông qua các ký tự hình học và số học. nên muốn tìm kiếm thứ hữu ích từ trong đó mà ra cần không ít thời gian để hiểu được hết ý nghĩa của những con số và hình vẽ này.
nhưng rõ ràng điều này không làm khó được dương tuấn vũ. với kiến thức mà triệu cơ từ thế kỷ 22 đem tới, khi mà con người đã có sự giao lưu nhất định giữa các hành tinh trong vũ trụ, nó cũng tương đối gần gũi với thứ ký hiệu này. đây chính là lợi thế duy nhất mà hắn có.
thông qua những gì đọc được, dương tuấn vũ nhận ra mảnh ghép này chủ yếu ghi chép về các nguyên lý, cơ chế của các thành tựu khoa học chuyên sâu. điều này chẳng những không khiến hắn buồn bực, mà ngược lại, đây chính là thứ hắn rất cần.
tất cả mọi phát minh đều dựa trên các nguyên lý, các định luật, thật vậy, chỉ với hai ngày suy nghĩ về thứ này, hắn đã có không ít ý tưởng cải biến, nâng cấp cho các sản phẩm của mình. ở khối lưu trữ này có ghi lại, ở hành tinh bọn họ vàng bạc đá quý nhiều không đếm xuể, nhưng có hai loại nguyên tố lại rất khan hiếm: nhôm và titan.
vì thế, các phát minh sáng chế của họ nhiều thứ mới chỉ là ở dạng tiềm năng mà chưa có sản phẩm thực sự. khi nhìn những sáng chế này, dương tuấn vũ không khỏi tặc lưỡi, nếu đúng như lời mấy kẻ này ghi chép thì những thứ đồ tạo ra sẽ có rất nhiều ứng dụng vượt thời đại.
trong tay không có thứ gì để thử nghiệm khiến hắn ngứa ngáy khó chịu không thôi, hắn rất muốn thử cải tiến chất lượng của siêu tụ điện cùng bộ chế tạo năng lượng từ hydro. hai sản phẩm này là hai thứ đã được hắn nghiên cứu rất sâu, và ngay khi đọc được tin tức trên hắn đã có ý tưởng nâng cấp chúng sau một thời gian vài năm không đả động tới.
một phần cũng vì so với nền khoa học hiện tại, người ta mới chỉ có khả năng chấp nhận sự tồn tại ở mức độ này, nếu còn nâng cấp cao hơn chỉ sợ sẽ khiến thế giới loạn lên. một phần nữa chính là hắn không có thời gian để tiến hành nâng cấp cho chúng.
dương tuấn vũ cứ như vậy chìm đắm trong các con số và ký hiệu, thời gian trôi qua rất nhanh, và vân tú đã tới.
đánh thức hắn chính là giọng nói quen thuộc mà đã rất lâu rồi chưa nghe được, dương tuấn vũ cất lại mặt dây chuyền vào ngực, viên đá tiếp tục được giấu vào trong miệng của độc long thương rồi đi ra ngoài.
ở bên ngoài, hai ông bà đang nói chuyện rất vui vẻ với cô gái lạ mặt, thái độ ngoan ngoãn, lễ phép cùng với gương mặt xinh đẹp đã giúp vân tú rất dễ bắt chuyện với bất cứ người nào, đối tượng nào, hai ông bà quý mến cô cũng không phải điều mà dương tuấn vũ cảm thấy ngoài ý muốn.
- em tới rồi.
dương tuấn vũ bước ra khỏi cửa, trên miệng nở nụ cười bình dị rồi giang rộng vòng tay.
vân tú như cánh én nhỏ chạy tới ôm lấy hắn, ngửi được mùi quen thuộc của anh, trong lòng cô mới bỏ được nỗi lo lắng suốt thời gian qua xuống. cô nhìn anh một lượt thấy anh hoàn toàn khỏe mạnh thì mới yên tâm. nếu cho cô được lựa chọn, cô chắc chắn không muốn anh tự đi một mình dấn thân vào nguy hiểm.
nhưng dương tuấn vũ là người có chủ kiến, anh luôn có lý do khiến cô không thể chối từ, nhưng khi chấp nhận làm nó vì anh thì cô lại luôn cảm thấy trong lòng không yên, cảm giác này, thực sự rất khó chịu, để rồi, chỉ tới khi nhìn thấy anh quay vẫn khỏe mạnh, cô mới đặt xuống được tảng đá trong lòng.
hai người trao đổi với nhau bằng ánh mắt là đã hiểu được những nỗi nhớ nhung sâu nặng bao nhiêu, hắn nắm tay cô rồi giới thiệu với ông bà chủ nhà:
- thưa ông bà smith, đây là vợ tôi, elise.
ông bà nở nụ cười vui vẻ, hai mái tóc bạc đều gật đầu:
- hai cháu rất đẹp đôi. lần sau đi lại nhớ chú ý đi di lịch sinh thái thì phải đi theo đoàn kẻo lại lạc nhé. cũng may mấy cha con không làm sao, nếu không thì thật tội.
vân tú nghe vậy thì mặt khẽ đỏ, còn dương tuấn vũ thì cười ha hả:
- vâng, cháu biết rồi ạ. hai ngày qua đã làm phiền ông ba nhiều rồi, giờ chắc cháu phải đi cho kịp đoàn thôi. rất cảm ơn ông bà đã cho chúng cháu tá túc.
bà smith cười, tay cầm cái túi đã chứa đầy hoa quả rồi đưa cho vân tú:
- mấy đứa cầm lấy mà đi đường ăn cho đỡ khát, chúng ta chỉ có món quà này thôi, còn việc cho mấy đứa ở lại cũng không có gì to tát. chồng cháu nói vậy chứ nó đã giúp ông bà già này sửa lại căn nhà tốt lắm rồi, ngày mưa sẽ không bị rột, bóng điện cũng đã sáng, quạt điện, ti vi nó cũng giúp ông bà sửa. mấy đứa trẻ cũng khiến căn nhà nhiều sức sống và vui vẻ hơn, hai ngày qua chúng ta đã cười bằng mấy năm cộng lại rồi. chúng ta mới phải là người cảm ơn mấy đứa đó.
vân tú nhìn anh với ánh mắt khen ngợi, anh chưa bao giờ làm cô thất vọng, thứ mà cô thích nhất ở anh chính là làm việc thiện mà không cần báo đáp, và luôn sẵn sàng giúp đỡ người