Elise đứng bên cạnh hắn định bước lên thì dương tuấn vũ giơ tay ra hiệu cho cô lùi lại.
tiểu ngân cắn răng lao tới định đâm hắn, nhưng tiến thêm một bước đối với cô như vác lên lưng thêm một ngọn núi, sau hơn năm bước cô liền gục xuống đấy.
áp lực kinh khủng tản mát ra xung quanh cũng khiến tất cả mọi người xung quanh phải cố gắng thầm vận ki liên tục chống cự lại, kẻ yếu thì hai chân đã run run, tay phải dùng vũ khí chống xuống mới đứng vững được. thế đủ biết cô gái kia phải chịu áp lực lớn thế nào.
nhưng, cứ ngỡ mọi thứ sẽ kết thúc như vậy, nhưng cô gái tên tiểu ngân vẫn cắn răng, một dòng máu từ khóe miệng chảy ra, cô cố gắng đứng lên tiếp tục tiến tới, phải nói là nhích từng bước tới mới đúng.
dương tuấn vũ vung tay, áp lực cực lớn chợt tản đi làm cô gái lảo đảo ngã ra, nhưng may cô chị đã kịp chạy tới đỡ.
- các người coi như đã qua bài kiểm tra, ở hay đi thì tùy.
nói xong hắn đứng lên quay người rời đi.
- tại sao? tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy?
bước chân hắn dừng lại nhưng dương tuấn vũ cũng không quay đầu lại mà chỉ nói:
- hai người nên cảm thấy may mắn, bởi vì thân phân của cả hai đều không nên xuất hiện ở nơi này, người nhà của lãnh đạo tối cao của quân đội lại đi gia nhập một tổ chức phi pháp. các người cũng không cắt đứt được quan hệ với gia đình mình, làm sao ta có thể tin tưởng được hai người?
tiểu thanh và tiểu ngân nghe thấy vậy thì giật mình, hai cô cũng chưa từng nghĩ tới chính thân phận này lại là thứ trở ngại cản đường bọn họ và việc gia nhập tổ chức. nhưng theo hắn nói thì đúng là thế, việc hắn để lại mạng sống cho cả hai rồi cho phép rời đi đã là nể tình xưa nghĩa cũ rồi.
tiểu ngân tức giận dậm chân nói:
- tôi và chị có chết cũng không nói thân phận của anh ra, vì sao phải đối xử với chúng tôi như thế?
hắn cười ha hả:
- vậy nếu chị cô bị bắt, nếu cô không nói người ta sẽ giết cô ta, liệu rằng cô có giữ kín được bí mật này? hai người là chị em tốt nhưng chính điều đó lại có thể là thứ trí mạng trong việc giữ kín thông tin, hành động của cả hai vừa nãy chính là minh chứng rõ nhất thể hiện điều đó.
cả hai cô gái đều cứng miệng không thể phản bác được, nếu giết bọn họ không sợ chết, nhưng nếu đem tính mạng người thân, đặc biệt là chị - em gái mình ra làm thứ trao đổi thì rất khó mà nói trước được.
- các người cứ suy nghĩ kỹ đi, ai ở lại, ai rời đi hoặc cả hai rời đi đều không thành vấn đề. nhưng trước khi rời đi, dg cậu cho họ uống quên đi ký ức thời gian gần đây đi.
dg gật đầu:
- đã rõ.
hai cô gái cứ ngây ngẩn ở giữa đại điện đã vòng bóng người, bọn họ mới đầu đúng là ôm hi vọng có thể gia nhập một tổ chức để thỏa lòng vui đùa, vì không vào được quân đoàn tối mật nên sinh ra tâm lý phản động muốn tới một nơi khác, và họ nhớ tới đội trưởng có thành lập một tổ chức nên đã tìm tới được đây.
cứ tưởng đã được nhận vào, nhưng ngay khi hắn quay về lại muốn đuổi cả hai đi. điều này khiến cho hai cô gái đều phải tự vấn lại bản thân, một là phải thể hiện lòng trung thành vĩnh viễn với tổ chức, hai là uống thuốc xóa ký ức và rời đi.
…
- làm vậy có phải hơi tàn nhẫn với đồng đội cũ không?
vân tú đứng sau bóp vai cho hắn.
dương tuấn vũ thở dài:
- chính vì không muốn bọn họ nguy hiểm nên mới không để họ gia nhập, nhưng quyết định thế nào là do họ. ít nhất thông qua chuyện này, cả hai cô gái đó sẽ không nghĩ tới việc gia nhập nơi này chỉ là một trò đùa mà có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
vân tú khẽ cười:
- vậy là anh lo lắng cho người ta rồi, hai đóa hoa mỹ lệ, một kiên cường, một yếu đuối, có phải là sở thích của anh?
dương tuấn vũ cười khổ:
- em lại ăn dấm chua rồi. anh đâu có thời gian nghĩ nhiều như vậy. nếu không dùng chút thủ đoạn thì đám người mới kia sẽ cứ tưởng chuyện đùa, anh lại không phải lúc nào cũng trực tiếp quản lý tất cả được. sắp tới cũng nên quay lại quân đoàn rồi.
- anh lại sắp phải đi sao?
vân tú nghe thấy vậy thì trong lòng vạn lần không nỡ rời xa hắn. mới ở bên nhau được mấy hôm mà đã sắp xa nhau thêm một thời gian dài rồi, thực sự, rất khổ.
dương tuấn vũ cũng không muốn xa vợ, hắn xoa cằm suy nghĩ:
- anh quay lại rồi sẽ tính tiếp các bước tiếp theo. nếu được anh lại kiếm một cái nhiệm vụ dài ngày rồi chuồn ra ngoài chơi. chỉ có điều chắc phải ở lại đó một thời gian ngắn mới ra được.
- vậy là tốt nhất. nếu nhiệm vụ không khó, anh có thể để người trong tổ chức hoàn thành cho, đấy
cũng là cơ hội tốt để bọn họ rèn luyện.
- ừ. đây cũng là một cách, bởi vì quân đoàn cũng chỉ quan tâm tới kết quả nhiệm vụ chứ không xem quá trình làm. miễn là có thứ xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành là được. ồ. chắc anh sẽ tìm một số nhiệm vụ từ dễ tới khó cho các thành viên trong de làm, đổi lại cho bọn họ một nửa phần
thưởng là được.
vân tú véo hắn:
- anh lại chơi xấu như vậy?
dương tuấn vũ cười ha hả:
- còn không phải do em dạy anh làm việc xấu sao? cũng không hẳn là xấu, anh sẽ dùng điểm cống hiến của mình để đổi lấy các nguyên liệu quý hiếm cùng các loại vũ khí chất lượng tốt cho những ai hoàn thành tốt nhiệm vụ. ừm, chúng ta cũng nên lập một bảng danh sách nhiệm vụ