Tên kia hơi bất ngờ vì còn có người theo giá, nhưng con vật này hắn đã kết rồi, bao nhiêu hắn cũng chơi.
- 9 tỷ.
hạ minh nguyệt cắn răng, cô tài khoản cô dùng để mua đá cho dương tuấn vũ đã gần hết, chỉ còn 10 tỷ tròn. sau khi rời khỏi đây, hắn mới có thể trả tiền mượn cho cô, như thế thì đã muộn rồi, lễ hội đấu giá chính là không cho phép trả tiền sau. tiền tươi thóc thật, tiền trao cháo múc. không có thì không được cố tình nâng giá.
- 10 tỷ.
- ồ.
mọi người ồ lên thích thú, không ngờ con gà này lên tới tận giá cao như vậy, dù có là gà đột biến đi nữa, thì nó cũng chỉ có chức năng hót thôi. hay thì hay thật nhưng nhìn sức khỏe nó thế kia liệu trụ được bao nhiêu hôm? nếu chẳng may mang về hôm trước, hôm sau đã lăn ra chết thì chẳng phải lỗ lớn rồi sao?
tên kia dường như cũng hơi ngạc nhiên, nhưng thứ hắn đã muốn xưa nay còn không có cơ hội cho kẻ khác.
- 12 tỷ.
ngón tay bấm giá tiền của hạ minh nguyệt còn chưa thu về thì đã bị đội giá thêm 2 tỷ, cô cảm thấy rất khó chịu nhưng không thể làm gì hơn, thở dài một tiếng, cô ảo não cúi đầu.
dương tuấn vũ thấy tâm trạng cô như thế thì đoán cô đã nhẵn túi rồi, dù sao hắn cũng nợ cô không ít tiền, vì thế tay bấm xuống nút báo giá 13 tỷ.
lão béo phía trên nhìn con số đấu giá lại nhảy lên thì cười ha hả không khép được miệng, hắn khen ngợi hết lời:
- vị ở bao sương số 4 thật sự rất khí phách, được rồi, một lần nữa con gà này lại được nâng giá lên, 13 tỷ. có ai ra giá nữa không? tôi bắt đầu đếm …
- 14 tỷ.
tên kia cảm thấy máu nóng lên rồi, hắn nhìn chăm chăm vào sương phòng số 4, rốt cuộc đây là kẻ
nào mà dám tranh đấu với thiên hào hắn.
- 15 tỷ.
- 16 tỷ.
con gà cuối cùng chẳng ai ngờ lại nâng lên tới giá 32 tỷ. lần này, thiên hào đã ngẩn ngơ rồi. hắn chợt cảm thấy đầu to như cái đấu, hết nhìn con gà trụi lủi lại nhìn xuống bàn phím, cuối cùng, hắn cũng chỉ biết cay đắng hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy rời đi.
hạ minh nguyệt không nghĩ hắn lại làm vậy, cô hỏi thì hắn nói: giờ tôi đã là hơn một nửa người của hồng kinh rồi, còn sợ thẻ ngân hàng không thể dùng sao? chưa kể, nếu bần cùng lắm tôi bán một khối phỉ thúy cho lão vương lãnh kia là được.
điều này làm hạ minh nguyệt rất vui mừng, cô mặc kệ về sẽ bị ông nội trách phạt vì mua con vật nhỏ này, trước mắt nó thoát khỏi đám người kia đã rồi tính tiếp.
- chúc mừng vị khách quý ở phòng bao số 4 đã là chủ nhân của con gà này. rất mong mọi người cho một tràng pháo tay được không ạ? đây đúng là người hào sảng nhất mà tôi từng thấy. haha.
mọi người làm sao không nghe được sự châm chọc trong lời nói của lão béo này, nhưng mà bọn họ cũng chẳng khác là mấy, từ lúc con gà được đội lên giá 8 tỷ, bọn họ đã cảm thấy quá phi lý rồi. hầu hết mọi người đều cho kẻ mua con gà này là tên ấu trĩ, ngu ngốc.
dương tuấn vũ chẳng quan tâm mấy lời châm chọc ấy, hắn cảm thấy thứ gì cần thì sẽ chi tiền ra, không cần thì bao nhiêu tiền cũng chẳng thèm liếc mắt một cái.
sau buổi đấu giá, con gà được hạ minh nguyệt cho ăn và tạm để lại trong khu để đồ của họ.
nhìn nó nhút nhát đứng ép vào lồng, đôi mắt sợ hãi, tiếng kêu nỉ non nghe đến thương cảm, suýt nữa làm cô gái này rớt nước mắt. nhưng cô tạm thời còn chưa thể mang nó rời đi được:
- gà con, ở lại đây đợi ta nha, có đồ ăn đây, đừng sợ. ta đi ra ngoài có chút việc.
con gà dường như hiểu ý, nó lưỡng lự một chút, thấy hai người này không có ý đánh đập mà lại cho mình ăn thì run rẩy bước tới mổ mấy hạt thức ăn.
thấy nó thông minh như vậy, hạ minh nguyệt càng vui mừng, cô lập tức đặt cho nó cái tên tiểu mi, tiểu là nhỏ, mi là trong từ họa mi, vì giọng hót của nó rất hay, rất trong trẻo.
dương tuấn vũ đứng bên dựa tường bên cạnh chen miệng vào hỏi một câu:
- cô chắc nó là con gà mái? tôi lại thấy giống con gà trống, nhìn cái mào của nó kìa, còn nhỏ vậy đã có mào rồi.
nghe vậy, hạ minh nguyệt bĩu môi:
- trống hay mái thì cứ gọi là mi cũng được, nó là con vật tôi nuôi đó.
dương tuấn vũ nhún vai:
- được rồi, cô là chủ nhân, cô muốn gì thì là thế đó. này, chú ý giờ một chút, có phải đã tới lúc gặp mấy vị “cao nhân” kia rồi không? đây mới là mục đích chính của cô trong chuyến đi này mà. đừng có tới muộn kẻo người ta lại lấy cớ chèn ép thêm.
lưu luyến chia tay con gà nhỏ vừa mới làm quen được, cô cùng hắn rời đi tới khu giải trí đêm.
khu giải trí đêm được tổ chức cũng hoành tráng không kém ban ngày, thậm chí còn vượt trội hơn không ít, khi mà các hoạt động đều là hoạt động đa dạng, phù hợp với mọi độ tuổi, mọi đối tượng già, trẻ, gái, trai, tất cả đều đủ cả.
vì đã được hẹn từ trước, hạ minh nguyệt không chời bời gì mà dẫn hắn tới một phòng riêng, bên trong là một bàn trà bằng ngọc hồng xen lẫn vàng, điêu khắc thành hình đài sen rất đẹp.
hai người họ vừa vào phòng không bao lâu thì có ba người mở cửa bước tới, một lão già, một người trung tuổi và một người thanh niên, bọn họ đều mặc y phục kiểu thời xưa. tên thanh niên kia tay còn cầm một chiếc quạt giấy có hình sơn thủy hữu tình, gương mặt hắn khi vào phòng đã hất lên tận trời, cái dáng vẻ kiêu ngạo này có chút khiến dương tuấn vũ ngứa mắt.
chỉ có điều, khi hắn nhìn thấy hạ minh nguyệt xinh đẹp tuyệt trần thì lập tức mắt nhìn chằm chằm vào người cô, quét lên quét xuống không hề úy kị gì, làm cô gái có chút cảm giác không tự nhiên.
hạ minh nguyệt làm theo nghi thức thời xưa, cô khẽ nhún chân, cúi chào:
- minh nguyệt xin chào ba vị.
dương tuấn vũ cũng chắp tay chào lấy lệ.
họ chào là thế nhưng ba người này chẳng có một ai thèm đáp lễ lại. người lớn tuổi nhất dường như