P/s: cảm ơn bạn tranhoe đề cử 3 nguyệt phiếu và buff 1 thất thải châu cho truyện nhé.
...
hắn híp mắt cười:
- điện thoại à. được đấy. nghe bọn mày nói, tao cũng thấy thú vị.
hạ phá quân nhe răng nói:
- thế nào? có muốn tham gia không?
dương tuấn vũ vuốt vuốt cằm:
- tạm thời tao rất bận, tuy vậy, một số vấn đề bọn mày đau đầu biết đâu tao lại có cách. trước mắt cứ về lập một bản kế hoạch chi tiết đi, sau đấy họp lại với nhau. ừm, ba đứa mày, ai sẽ làm người đứng đầu?
hạ phá quân trợn mắt:
- cả ba đều làm giám đốc, sao phải nghĩ nhiều?
dương tuấn vũ lắc đầu:
- một ngọn núi không thể có hai hổ, không phải tao muốn chia rẽ gì tụi mày, mà tao nhắc nhở cho chúng mày biết, người dẫn đầu có vai trò rất quan trọng, nó sẽ định hướng cho cách phát triển sau này của công ty. nếu có hai người, hai định hướng khác nhau thì chẳng phải sẽ làm công ty bị phân chia ra sao? một thằng làm leader, hai đứa còn lại có gì thì góp ý, leader vẫn phải là người cuối cùng chốt hạ. hiểu chưa?
ba đứa cảm thấy dương tuấn vũ nói rất có lý, nếu chẳng may cãi nhau, đứa nào cũng là sếp lớn thì đúng là không thể có hồi kết được, phải tìm ra một đứa có tiếng nói quan trọng nhất.
ba đứa nhìn nhau một hồi, cuối cùng hồ tôn sách nói đầu tiên:
- tao không giỏi giao tiếp, mà làm sếp lớn thì phải thường xuyên đi câu mối cho công ty, liên hệ mua bán linh kiện cũng cần mồm mép, cái này tao tự nhận không bằng, vì thế, vị trí lớn nhất tao xin phép rút lui. bảo tao làm sếp mảng máy móc, quy trình vận hành có lẽ hợp hơn.
ngô phúc vinh gãi đầu:
- tao cũng ngu khoản này, phá quân là đứa thích hợp nhất rồi.
hạ phá quân mặt như bánh đa ngâm nước:
- tao chỉ được cái miệng thôi, khả năng làm việc sao bằng hai đứa mày, sao tao dám nhận?
dương tuấn vũ xua tay:
- làm sếp tổng không nhất thiết phải là người giỏi nhất, quan trọng là khả năng lãnh đạo, khả năng truyền cảm hứng và đối nhân xử thế, trọng dụng người tài. cái này tao thấy mày làm cũng được đấy. tôn sách chỉ hợp với mảng kỹ thuật, nó nhận ra điểm mạnh điểm yếu của mình là tao thấy rất mừng rồi. về phúc vinh, mày quá hiền lành, nếu làm sếp sẽ bị người ta dắt mũi lúc nào không biết.
còn phá quân, nói ra có chút không phải, nhưng mày đúng là đứa khôn lỏi, mồm mép tốt, mặc dù làm không được bao nhiêu, nhưng có tầm nhìn, có quyết đoán. sếp là phải vậy, không quyết đoán, không bá đạo chút thì không được, lúc nào cần cứng mày cứng được, lúc nào cần mềm, cần luồn cúi mày cũng làm tốt. vị trí này, mày cứ mạnh dạn mà nhận đi.
dưới sự khuyên bảo của ba đứa bạn, hạ phá quân giơ ly nước cam thứ ba lên:
- được. tao sẽ cùng chúng mày chơi lớn một lần. leader thì leader, hạ phá quân tao còn chưa biết sợ cái gì trên đời này. đi. hôm nay đi quẩy, tao mời.
bốn đứa cộc ly với nhau xong, dương tuấn vũ lập tức lắc đầu:
- tiền hiện có nên tiết kiệm đi, đừng có hoang phí. việc thành lập công ty còn nhiều thứ phải chi tiêu lắm. việc tiếp theo cần làm gì đã biết chưa?
hạ phá quân ỉu xìu, nhưng hắn cũng biết thời điểm này đúng là nên cần nghe lời tuấn vũ nói.
- ừ, biết rồi. việc tiếp theo à? tất nhiên là gấp rút hoàn thành thủ tục để thành lập công ty rồi.
dương tuấn vũ lắc đầu:
- trước hết, bọn mày nên tìm hiểu mọi khía cạnh liên quan tới vấn đề điện thoại. cụ thể như: chúng mình định lắp ráp điện thoại thuộc phân khúc nào? có tất cả bao nhiêu loại linh kiện? linh kiện loại mấy? điều tra nhu cầu khách hàng xem họ cần có những tính năng gì? vùng nào sẽ là vùng sẽ có nhiều khách hàng tiềm năng? danh sách những công ty nào mình sẽ cần hợp tác? công ty cần có bao nhiêu công nhân viên? dự trù kinh phí trả lương? ...
mấy đứa nghe hắn nói vậy thì mới giật mình nhận ra bản thân ngoài ý định thành lập công ty ra thì chẳng biết cái gì khác liên quan. nhưng không thể cái gì cũng nhờ hắn được, trừ khi ...
ngô phúc vinh trợn mắt nói:
- sao cái gì mày cũng biết vậy? gia nhập với bọn tao đi.
hai đứa khác cũng sáng mắt lên vì đề nghị này, nhưng dương tuấn vũ nhếch mép cười rồi lắc đầu:
- bọn mày muốn mở công ty, tao đâu có muốn? tham gia làm gì?
ba thằng nghe hắn trả lời như vậy thì nghẹn họng nhìn trân trối.
vẫn là hạ phá quân mau mồm mép, hắn cười híp mắt, chạy ra đấm bóp vai rồi nịnh:
- mày là đứa giỏi nhất mà. không tham gia mở công ty cũng được, mọi việc cứ để bọn tao lo. mày chỉ cần đứng sau làm quân sư, thi thoảng cho một số ý kiến chắc là ok chứ?
ngô phúc vinh gật đầu như giã tỏi:
- đúng thế. ý tao chính là vậy.
dương tuấn vũ thở dài, hắn thực ra không muốn chen chân vào đây là bởi vì nếu thế sau này vai trò của hắn sẽ lớn dần, cuối cùng khéo lại sáp nhập nó vào thịnh thế thì không ổn. đây là sự nghiệp của ba thằng bạn, tốt nhất không nên cho một chân vào. nhưng ba đứa này nói lảm nhảm nhiều quá, hắn đau đầu:
- được rồi, chúng mày lắm lời như thế từ khi nào vậy? giai đoạn đầu! chỉ giai đoạn đầu này tao sẽ giúp đỡ thôi, sau này phải tự thân mà làm.
hạ phá quân cười ha hả:
- có thế chứ. bọn tao toàn là mấy đứa ngây ngốc, giai đoạn đầu này chẳng biết phải làm những thứ gì mới được.
dương tuấn vũ trừng mắt:
- đừng hi vọng vào tao quá nhiều, chúng mày mới là chủ nhân đích thực của công ty này, vì thế, lập tức về đào bới, tìm kiếm để trả lời mấy câu hỏi tao vừa nói đi.
ngô phúc vinh gãi đầu:
- mày có thể lặp lại lần nữa không? tao nghe tai nọ nhảy qua tai kia rồi.
cạn lời, dương tuấn vũ bóp bóp trán.
cũng may, trong ba thằng không phải đứa nào cũng ẩu đoảng như vậy, ít ra, hồ tôn sách cũng là đứa con nhà gia giáo. hắn có vẻ cũng nhức não với hai thằng bạn, chìa quyển sổ ra, hắn nói:
- tao đã ghi lại rồi. đi thôi, về tìm hiểu.
- đi. tao sẽ hủy mọi kèo cho tới khi nào tìm hiểu xong mấy vấn đề này.
hạ phá quân giơ tay lên trời thề thốt, chỉ là, không có đứa nào quan tâm lắm. thằng này có mà bỏ đi đàn đúm được mới là chuyện lạ.
...
mặc dù nói là không giúp đỡ gì, nhưng dương tuấn vũ cũng đoán được những khó khăn vượt mức mấy đứa sinh viên có thể làm được. vì vậy, về nhà, hắn lại bỏ ra công sức suy nghĩ cho mấy đứa này.
có nhiều vấn đề phải ở tầm lãnh đạo, đã được tiếp xúc và có kinh nghiệm làm việc, hợp tác với nhiều con cáo già trong giới công nghệ mới có thể biết được. dương tuấn vũ tin chắc để mấy đứa này cầm tiền đi thì chắc chắn lại cầm tiền về hoặc bị người ta lừa mất trắng mà thôi.
hỏi thì mới biết hạ phá quân coi như ăn chơi đú đởn nhưng