P/s: cảm ơn bạn quangcbcb01 tặng 2,000 đậu và bạn tungkhang tặng 5,000 đậu cho mình nhé.
...
sau khi mọi người rời đi hết, vân tú và tuyết yên vẫn ở lại chờ đợi câu trả lời của hắn.
dương tuấn vũ lựa lời rồi kể ra câu chuyện mà hắn đã được hồng kinh hội tiết lộ.
vào thời điểm này, việc tồn tại một vùng đất như vậy chỉ khiến hai cô gái bên cạnh có chút sửng sốt, nhưng cũng không phải tới mức khó tiếp thu. cái chính làm cả hai giật mình chính là tin tức diệp minh châu có thể vẫn còn sống.
mai tuyết yên khẽ nhìn trộm quan sát sắc mặt của chị dâu, trong lòng cô cũng xen lẫn vui mừng lẫn phức tạp. mừng là vì người bạn thân thiết suốt bao nhiêu năm tưởng đã chết thì giờ không ngờ còn sống. phức tạp là vì hiện giờ chị dâu sẽ nghĩ thế nào khi chồng mình tỏ rõ ý định muốn đi tìm mối tình đầu, và ngay cả tìm được rồi, khi biết anh không chỉ có một nữ nhân bên cạnh thì minh châu sẽ nghĩ sao?
cô trừng mắt nhìn anh trai, tất cả là tại tên trăng hoa gây họa này.
dương tuấn vũ bị em gái trừng mắt trách cứ thì cũng chỉ biết cười khổ, mọi chuyện cho tới thời điểm hiện tại đã quá phi lý rồi, hắn đương nhiên không nghĩ mình là kẻ tốt đẹp gì.
nhưng suy nghĩ việc minh châu lưu lạc nơi toàn gió tanh mưu máu bị người khác đuổi giết không rõ sống chết, mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ. và mẹ cô ấy không biết đã chịu bao nhiêu cực khổ trong lòng vì mất đi đứa con gái duy nhất, về nghĩa về tình hắn thực sự không thể và cũng không muốn để mẹ con hai người phải trải qua thêm những nỗi đau nào nữa.
dù cho khi gặp nhau, nàng không chấp nhận ở bên cạnh thì hắn vẫn muốn giúp nàng có một cuộc sống tốt, được gặp lại mẹ và có những năm tháng yên bình về sau. dương tuấn vũ hắn đã thực sự không có cái quyền giữ cô ở lại bên cạnh mình nữa rồi.
nắm lấy đôi bàn tay khẽ run lên của vân tú, dương tuấn vũ trong lòng rất bất đắc dĩ, nhưng thay vì trốn đi, hắn quyết định nói rõ ràng để vợ mình hiểu, đánh mắng gì tùy ý nàng.
vân tú cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay lớn thô ráp ấy, trong lòng đau đớn cũng bớt đi một phần, thực ra, suốt bao năm qua, trong lòng cô vẫn còn chứa một bóng ma ám ảnh, thi thoảng trong đầu vẫn có cảm giác mình đã cướp đi người đàn ông này trong tay người khác, mình là kẻ thứ ba xen vào cuộc tình êm ấm của họ.
cũng chính vì lý do này, cô cũng không mơ tưởng mình có quyền giữ trọn vẹn được một người đàn ông xuất sắc như anh ở bên. và rồi iris tới, ranh giới mong manh này đã bị đánh vỡ hoàn toàn.
nhưng dương tuấn vũ không giống những người đàn ông trăng hoa khác, hắn thực sự đều quan tâm, chăm sóc và trân trọng những gia đình mình, chưa bao giờ anh làm cô cảm thấy thiếu thốn tình cảm. cô yêu anh như mù quáng, như si ngốc, và cô chấp nhận tha thứ khi anh có thêm một người thứ ba.
iris đúng ra mà nói, cô ấy hoàn toàn không có lỗi lầm, một người vì yêu mà nguyện hi sinh tất cả, cũng không giống những ả tiểu tam hấp dẫn chồng người khác rồi xúi giục họ bỏ vợ con. iris yêu, tình yêu của cô thật sự rất nhẹ nhàng, không toan tính, cũng không đòi hỏi gì. chỉ cần cô được đáp trả lại tình cảm, dù chỉ một chút cũng đã mãn nguyện rồi.
vân tú không trách cô ấy, và rồi khi tin tức này xuất hiện, cô lại càng không có lý do để trách móc minh châu. cô ấy thực sự quá khổ. đúng hơn, mạng sống của tuấn vũ là do cô ấy liều mạng cứu trở về.
vì người mình yêu mà không tiếc lấy thân đỡ đạn thế gian này mấy ai nguyện hi sinh lớn lao như thế? cô yêu hắn hoàn toàn rất trong sáng, rất thuần khiết, hai người họ yêu nhau thế nào, vị trí trong tim ra sao, vân tú hiểu rất rõ.
khi cô rơi xuống vách núi cao vạn trượng, cửu tử nhất sinh, hắn đã gần như suy sụp hoàn toàn, suốt ngày như một kẻ điên cuồng, như một cái xác không hồn, từ đó đủ hiểu cái chết của minh châu là cú sốc rất lớn đối với hắn.
hắn chưa từng hết yêu người con gái xinh đẹp, ngây thơ, thánh thiện ấy, mà chỉ có yêu, và yêu sâu nặng. vân tú biết, trong tim hắn luôn có hình bóng ấy, chẳng qua, bình thường nó được cất rất sâu, nhưng mỗi lần nghĩ tới lại đau đến cùng cực. hắn chắc chắn rất nhớ cô ấy.
bọn họ đã không phải những đứa trẻ, đã nếm trải đủ mọi cay đắng trong cuộc sống rồi, không còn ngây thơ nghĩ tình yêu màu hồng nữa. cô dù đau lòng vì hắn muốn đi tìm minh châu, nhưng lại không có bất cứ lý do nào có thể ngăn cản, thậm chí, bản thân cô cũng có sự thôi thúc mong hắn gặp được người đó. sự mâu thuẫn này khiến cô cảm thấy mình thật sự là một đứa điên khùng.
khẽ đè xuống muôn vàn tâm trạng phức tạp, vân tú gật đầu:
- em có thể đi cùng được chứ?
cả hai người đều không nghĩ vân tú lại nói ra một câu như thế.
dương tuấn vũ bất chấp có em gái bên cạnh, hắn ôm vân tú vào lòng rồi vỗ về nói:
- nơi nguy hiểm như vậy, để anh đi được rồi.
vân tú cắn môi, nước mắt khẽ chảy xuống:
- lần anh đi amazon đã khiến em mỗi ngày lòng như lửa đốt rồi, giờ anh đi một nơi còn hung hiểm hơn vạn phần, anh bảo em làm sao có thể yên tâm ở nhà.
vuốt ve gò má xinh đẹp của cô, dương tuấn vũ nở nụ cười:
- anh đâu có tới đó để liều mạng? không phải còn có một tổ chức lớn chống lưng rồi sao? anh sẽ trà trộn vào đó, tìm cơ hội tìm hiểu tin tức của minh châu. ừm, còn nữa, nơi đó vô cùng bài xích ngoại nhân, em không phải thành viên của hồng kinh, cũng không có thứ xác định danh tính, tới đó cùng anh, em mới là người lành ít dữ nhiều.
yên tâm, xưa nay anh làm việc chỉ có chắc chắn mới ra tay, còn nếu cảm thấy không ổn anh tuyệt đối rất kiên nhẫn chờ thời cơ. em ở nhà còn có mọi người cần chăm sóc, hơn nữa, đám sói xám và quỷ satan gần đây cũng đã bắt đầu có hành động, tổ chức cần có người đứng đầu, thịnh thế cần có người nắm trong tay, cha mẹ ở nhà cũng cần em chăm sóc. em ở nhà chính là sự trợ