P/s: cảm ơn bạn haiqwer đề cử 27 nguyệt phiếu cho truyện.
dương tuấn vũ nghe vậy thì hơi ngẩn ra, rồi rất nhanh nghĩ tới việc gì đó, hắn mang cặp đi theo sau đỗ tiêu 1 khoảng. tới ngã rẽ hành lang vắng người, đỗ tiêu đứng lại, đợi dương tuấn vũ.
- em biết tôi gọi em ra đây làm gì chứ?
- em không biết thưa thầy? phải chẳng là thầy định thưởng nóng cho riêng em. hì hì, em không ngại đâu, thầy cứ đưa trực tiếp là được mà.
- thằng nhóc này không tử tế.
đỗ tiêu cười ha hả, mắng.
- được rồi, thầy goi em ra đây là có người đã liên hệ với thầy, muốn em tham gia thử làm cầu thủ chuyên nghiệp. em nghĩ sao? đây là một cơ hội rất lớn cho tất cả học sinh đấy. em nên cân nhắc kỹ.
- thưa thầy, em đã cân nhắc ngay từ ngày đầu em nhận lời tham gia giải của tường rồi ạ. em không hề có ý định tham gia thi đấu chuyên nghiệp. em chỉ muốn cống hiến cho tập thể, cho nhà trường thôi. và sau này lên đại học cũng vậy. con đường em chọn chính là kinh doanh.
- vậy à, thế thì thật là quá tiếc rồi. em là một pf trời sinh, vô cùng có tiềm năng. nói không quá phô trương, nếu em tham gia làm cầu thủ chuyên nghiệp thì nước ta sẽ sớm có chức vô địch bóng rổ châu á, thậm chí là giải quốc tế cũng không phải không có khả năng.
- thầy đánh giá em quá cao rồi.
- không chỉ có tôi đâu, những người đồng nghiệp của tôi cũng có ý kiến chung như vậy. có lẽ em nên cân nhắc.
- ai cũng muốn vì màu cờ sắc áo của đất nước, em cũng như vậy. nhưng hiện tại thời gian của em quá eo hẹp, em không chắc có thể tham gia thi đấu chuyên nghiệp được. mà một đội tuyển quốc gia không thể vì một cá nhân mà phá bỏ luật lệ, đồng thời cho phép cầu thủ thỉnh thoảng mới ra sân khi có lời triệu tập được. chưa kể, muốn thi đấu cũng cần phải trải qua rất nhiều bài tập bắt buộc ở đội tuyển.
- ài. điều này cũng đúng. nhưng thiếu một cầu thủ như em thật sự là tiếc nuối của thể thao nước nhà.
- hì hì . có khi thầy cũng nghĩ hơi quá rồi. đất nước ta tuy nhỏ nhưng có rất nhiều nhân tài mà. thầy yên tâm, không thể khẳng định được vị trí pf của em là tốt nhất được.
- được rồi. vậy nếu nhận được lời mời thì em cũng nên cân nhắc một chút. bây giờ em về đi... à. nếu có gặp khó khăn gì về hoành viễn và đổng quán thì em có thể tìm tôi.
dương tuấn vũ hơi bất ngờ vì đỗ tiêu lại đứng ra làm cột chống lưng cho mình. hắn cảm ơn:
- vâng. sau này có gì em sẽ phải làm phiền thầy rồi.
- không phiền, không phiền.
đỗ tiêu vỗ vỗ vai hắn cười ha hả rồi đi.
....
hôm nay mập mạp chơi sang, ra quán minh hiểu viên, nhà hàng duy nhất ở vĩnh hà có chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm đạt tiêu chuẩn 5 sao.
minh hiểu viên không phải chỉ là tên một nhà hàng, nó đại biểu cho một chuỗi nhà hàng – khách sạn lớn.
ông chủ của minh hiểu viên nghe nói có quan hệ với cả quân đen lẫn quân trắng "ý nói cả trong tối và ngoài sáng". cũng rất dễ hiểu thôi. làm ăn bây giờ không có bảo kê ở đăng sau thì khó mà làm lớn được. rất có khả năng, đây cũng là một trong những chuỗi tài sản nổi của một băng nhóm lớn nhất vĩnh hà – hắc long bang.
nhưng không thể không nói, chất lượng đồ ăn ở đây khá tốt. nếu không thì bạn có bá đạo cỡ nào cũng không thể kề dao vào cổ, ép người dân đi ăn được.
khi dương tuấn vũ trở về tắm giặt rồi đạp con xe đạp địa hình mới mua đi tới. à quên, chiếc xe này hắn được cô nàng vân tú tặng, nói cái gì mà:
“chị thấy em không có xe đi lại rất bất tiện, nếu có bạn gái thì làm thế nào? bắt người ta đi bộ theo em đi xem phim? đi uống cafe ? em thì tốt rồi, đi bộ đến chết cũng chả ai quản. là chị thương người yêu em thôi.”
vì vậy mà hắn cũng ù ù cạc cạc đồng ý, vì đơn giản chiếc xe đạp thì tốn bao nhiêu chứ.
nhưng khi nhìn chiếc xe địa