Người bạn mà cô yêu quý tự dưng lại bị thương trong vụ hỏa hoạn, ai mà biết được có bị thương nặng lắm không. cô đã bồn chồn lo âu suốt mấy tiếng, rồi lại gặp chuyện suýt chút nữa bị làm nhục. tinh thần của cô đã quá căng thẳng , mệt mỏi rồi. bây giờ thấy tay hắn bị thương nặng như vậy, tỏ ra quan tâm thì mặt hắn cau lại khó chịu. ai mà không cảm thấy ấm ức, ai mà không cảm thấy buồn.
dương tuấn vũ nghe cô kể chuyện biết tin mình bị thương mà lặn lội đêm hôm từ nhà lên đây, ít nhất cũng 40km, đường đi lại còn nhiều đoạn xấu, đi phải mất hơn 2 giờ đồng hồ. suốt đoạn đường cô lo lắng, rồi lại gặp phải đả kích lớn như vậy. dù hắn chẳng có lỗi gì nhưng cũng cảm thấy tất cả mọi chuyện cô gặp phải cũng là vì lo cho hắn. mà đã là lo lắng, quan tâm hắn thì không thể để cô buồn đau, khóc lóc như vậy được.
cô gái nhỏ này hôm nay khóc đã rất mệt rồi.
- tớ không có ý đó. cậu hiểu lầm rồi. là vết thương ở lưng hơi đau chút nên mặt mới nhăn nhó thôi. chứ tớ biết minh châu vì lo lắng cho tớ mà. sao tớ trách cậu được?
diệp minh châu thấy hắn nói vết thương đau đớn thì mới nhớ lại khi nãy hắn bị thương ở lưng mà còn cõng mình đi xa như vậy có khi rách ra rồi, chưa kể nước mắt mình chảy vào chắc chắn sẽ rất xót, rồi có thể bị nhiễm trùng nữa. cô quên cả khóc, vội nói:
- mau mau, gọi bác sĩ xem cho cậu. là mình không tốt. không nên làm vết thương cậu nghiêm trọng thêm. chả giúp gì được lài làm bệnh cậu thêm nặng. tớ xin lỗi.
- không sao. hai ta đều thật ngốc. hì hì. để tớ đi nhờ bác sĩ xem lại cho. cậu nằm tạm lên giường bệnh nghỉ một chút đi, lát tớ xong tớ quay lại nói chuyện tiếp với cậu nhé.
- ừm, đi đi, tớ ở một mình được mà, không sao.
…
dương tuấn vũ sau khi quay lại thì lại bị mắng một trận vì cái tội không chịu chăm sóc vết thương, để các vết thương đều rách ra, sưng tấy lên. tay thì vỡ phỏng nước, rất dễ nhiễm trùng. mắng thì mắng nhưng ông bác sĩ này vẫn rất tỉ mỉ sát trùng và khâu lại vết thương cho hắn, còn tay bỏng thì cũng thay lại lớp mỡ kháng sinh mới và băng lại cẩn thận.
xong việc, hắn ra tới nơi thì thấy cô gái nhỏ đã ôm gối ngủ thiếp đi rồi. nhìn cô ngủ cuộn tròn như con mèo nhỏ rất đáng yêu, cô thở rất nhẹ, rất êm, môi còn hơi cười xinh đẹp. hắn đang định vuốt vuốt chiếc má đỏ của cô thì có vẻ cô mơ thấy gì đó đáng sợ, người cô run lên, la lớn, rồi choàng tỉnh ngồi dậy thở gấp.
dương tuấn vũ thấy vậy biết cô còn bị ám ảnh chuyện hôm nay, hắn càng áy náy. cô đã quá nhiều tổn thương rồi, bây giờ vết cũ chưa khỏi lại thêm vết thương mới. một cô gái yếu đuối như vậy sao có thể chịu được. hắn ôm cô vào lòng, giọng nhỏ lại, ấm áp nói vào tai cô:
- diệp minh châu, đừng lo, có tớ đây rồi. tớ sẽ luôn ở bên cậu. yên tâm, là ác mộng thôi. không sao hết.
hắn vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi.
diệp minh châu biết mình vừa mơ thấy ác mộng, nhưng cũng là mơ thôi, cô cũng hay gặp ác mộng rồi, khi tỉnh dậy cũng không quá sợ hãi nữa. mọi khi mẹ cô vẫn dỗ dành an ủi cô như vậy, bây giờ người con trai bên cạnh cũng quan tâm cô không kém. cô không nói gì, ánh mắt bình yên lại, gật gật chiếc đầu xinh, rồi dựa vào ngực hắn. chỉ ở đây, cô mới cảm giác thật an toàn.
…
sau khi dỗ cho bà cô nhỏ ngủ. hắn ra ban công, đúc hai tay vào túi quần, nhìn về nơi chân trời. gió mát lạnh thổi tạt vào người, quần áo tung bay theo gió. nhưng hắn thì chẳng chú ý gì tới mọi thứ xung quanh mà đang chìm dần vào suy nghĩ.
- rốt cuộc thì diệp minh châu là gì của mình? sao mình lại cảm thấy đau đớn khi cô ấy buồn. chẳng lẽ mình lại động lòng với một đứa nhóc chưa tới tuổi trưởng thành sao?
- linh khả nhi, rốt cuộc ta có nên đi tìm em, hay là để em với ta như hai người xa lạ. bao nhiêu năm yêu em, ta có rất nhiều hạnh phúc, nhưng đau đớn thì còn nhiều hơn gấp bội. dù thế nào em cũng đã rời bỏ tôi, chẳng có gì có thể đảm bảo em không lặp lại chuyện đó thêm một lần.
- còn cô nhóc lâm nhược khê. hì. cô bé này còn bắt mình hứa sẽ làm người yêu của cô nữa chứ. nếu mình gặp được cô, liệu có dám nói kiếp trước anh đã nhận lời làm người yêu của em không? chắc là sẽ bị tát một cái rồi chửi: đồ thần kinh cũng nên.
- tuy mình khốn nạn thật nhưng khi đã yêu thì rất chung tình. vậy mà giờ đây lại ngồi suy tư về 3