Khi dương tuấn vũ chui qua cái lỗ, hắn vẫn bơi bơi thì đột nhiên rơi ấm xuống đất từ độ cao 10m.
tuy rất bất ngờ nhưng rất nhanh hắn tiếp đất và lộn một vòng, các khớp xương cũng được tạo thành những góc độ hợp lý, như một con báo, hay một con mèo nhảy từ trên cao xuống vẫn không hề gì. đó chính là cách tiếp đất mà con người học từ loài vật.
- ** nó, không thể nào chứ. tự dưng lại có một cái tảng đá rỗng ở đây? mà sao nước không chảy qua lỗ hổng?
đang thắc mắc thì giọng triệu cơ vang lên:
- tất cả là do vật phía trước gây ra áp lực đẩy nước.
dương tuấn vũ nhìn xung quanh, rất nhanh hắn thấy một bộ giáp tàn giáp vàng rực. khi hắn cố gắng vượt qua áp lực để tới nơi, chạm vào bộ giáp thì nó hóa thành tro bụi. dương tuấn vũ trợn mắt, đang định mắng chẳng lẽbáu vật đến tay rồi còn hóa thành hư vô, thì tro bụi bay đi để lại một viên đá to bằng nắm tay.
hắn vui vẻ cầm nó lên, nhìn ngắm tỉ mỉ, mồm lẩm bẩm:
- viên đá này vàng rực, trong suốt, nhưng đầy vết nứt. em nói là nó có nguồn năng lượng không xác định? em có thể hấp thu nó chứ?
triệu cơ đáp không chắc chắn:
- em chưa thấy nguồn năng lượng nào lớn như vậy, không biết có thể hấp thu được không?
- xung quanh rất nóng nhưng tại sao cầm vào nó lại ấm áp nhỉ? à. em cứ thử xem sao. biết đâu lại là đồ tốt. làm sao để em hấp thụ được.
- anh cứ áp nó vào trán, sau đó thả lỏng là em sẽ hấp thu được.
- ok.
dương tuấn vũ khi cầm hòn đá lên tới ngang ngực thì đột nhiên viên đá sáng chói lên, dương tuấn vũ lóa mắt, chưa kịp ú ở gì thì nó chui thẳng vào ngực. hắn đau đớn hét lên, hắn cảm giác như trái tim mình bị xé nát thành ngàn mảnh, rồi hắn ngã xuống, quằn quại dưới đất và ngất đi.
…
trong khi dương tuấn vũ đang ngất đi vì đau đớn, thì trên bờ đã loạn thành một đoàn. thầy hiệu trưởng chu phải quát rất lớn mới ổn định được họ, ông nói:
- trước mắt việc bạn học tuấn vũ mất tích khi lặn đã được báo cáo với công an biển. đồng thời bảo vệ cũng đã tiến hành lặn dò tìm. các em phải hết sức bình tĩnh. bây giờ có loạn lên chỉ làm vướng chân vướng tay họ thôi. chúng ta sẽ hoãn lịch trình đi về cho tới khi có tin tức của em ấy. đề nghị không ai được xuống biển để tìm kiếm. thầy không hi vọng có ai gặp tai nạn như vậy nữa.
diệp minh châu đã khóc rất nhiều, cô nghe thấy vậy thì lên tiếng hỏi:
- như lời của 6 người đi cùng tuấn vũ, họ rõ ràng đã nói có người đến nói với họ có báu vật gì đó, muốn họ cùng đến lấy. rồi tự nhiên họ ngất đi, nhân viên bảo vệ lại nói họ gặp sự cố về dưỡng khí nên thiếu oxy. làm sao có chuyện như vậy? tên đi cùng họ là ai? đây chắc chắn là một vụ hãm hại chứ không phải tai nạn sự cố gì cả.
mai tuyết yên cũng đã khóc khàn cả giọng, cô gật đầu nói lớn:
- đúng vậy. và em có thể khẳng định anh tuấn vũ bơi lặn rất tốt, chính vì thế không thể dễ dàng gặp sự cố được. ở độ sâu đó anh ấy vẫn có thể bơi lên.
đột nhiên lại có giọng nói vang lên:
- tuyết yên nói vậy là không hợp lý rồi. dù cho có bơi giỏi bậc nào đi nữa, khi gặp sự cố chuột rút thì đều hết cách. chưa kể, rõ ràng cậu ta cũng nằm trong nhóm 6 người đó, nhưng sao lại không chịu đi cùng người kia đi tìm báu vật gì đó? là bản thân cậu ta tự tách ra khỏi nhóm làm cho mấy người bạn học của chúng ta suýt nữa vì thiếu dưỡng khí mà gặp nạn.
may mà nhân viên bảo vệ kịp thời cứu lên. cậu ta quá ích kỷ. chưa hết, nếu còn hy vọng mà sống sót thì khi quay lại cũng sẽ bị thầy chu bình hạ một bậc hạnh kiểm vào năm sau đó. mà biết đâu, cậu ta đúng là đã tìm thấy báu vật gì rồi thì sao? có khi lại đang vui vẻ ở đâu rồi không biết chừng.
mai tuyết yên và diệp minh châu nghe mấy lời vui vẻ khi người khác gặp họa đó của tên hoành viễn thì rất chán ghét. diệp minh châu nói:
- cậu đừng có nghĩ tuấn vũ cũng hèn hạ, ích kỷ, vì cá nhân như cậu. không bảo giờ cậu ấy bỏ mặc người khác cả. chắc chắn đã có người hãm hại tuấn vũ.
- đấy chỉ là suy đoán của cậu. cứ đợi cảnh sát biển tìm được cậu ta rồi sẽ có kết luận.
mai tuyết yên hét lên:
- anh trai tôi sẽ không sao hết.
- đó là bạn hi vọng thế, ừm, mình cũng không muốn cậu ấy gặp chuyện gì cả. đừng khóc nữa. ngoan nào.
hoành viễn định xoa đầu cô, thì cô gạt mạnh tay hắn ra, chạy đi, được một đoạn thì cô vô lực ngồi sụp xuống bãi cát vàng, hai tay che mặt khóc.
diệp minh châu cũng đuổi theo cô, hai người dựa vào nhau, nắm tay nhau, rồi gật đầ. ai cũng thấy trong mắt họ niềm tin vào dương tuấn vũ. họ tin vào những điều thần kỳ mà hắn có thể làm, như những gì mà dương tuấn vũ đã làm được trước đó.
hai cô gái ngồi trên cát, chắp tay vào nhau như cùng cầu nguyện. chu mập, dương triệu vũ và trúc nhã cũng đi đến bên cạnh, ai cũng chắp tay hi vọng hắn sẽ vượt qua được.
thấy đám bọn họ như vậy, các thầy cô và bạn bè trong lớp cũng thầm cầu nguyện cho mọi thứ sẽ tốt đẹp. dương tuấn vũ đã là biểu tượng, là anh hùng của cả lớp 10a và cả trường vĩnh hà nhất. những hành động đẹp, những lần giúp đỡ bạn bè,