Nắng bắt đầu lên cao rồi leo lên hẳn ngọn cây xoài chót vót.
Tôi lờ mờ áp mặt xuống bàn gà gà ngủ, gần hết một buổi sáng rồi mà ba má vẫn chưa về, hai thằng anh kia nữa, không biết đi đâu mà bỏ tôi ở nhà như thế này.
Một hồi chờ đợi tôi vùng vằng cầm quyển truyện đi vào.
Đói rồi! Bụng tôi sôi lên ùng ục nãy giờ, chẳng chờ thêm làm gì nữa, tôi lật đật chạy xuống nhà kiếm đồ ăn rồi tiện tay lôi nguyên chai rượu của ba ra uống cho hả giận! Năm chén rượu đi qua, hơi say ngà ngà bốc lên trong người tôi, tôi lảo đảo vịn tay vào cầu thang rồi đi lên phòng nằm bẹp luôn xuống giường.
Hai mắt khe khẽ mở, hàng mi rung lên nhè nhẹ, tay tôi vắt ngang trán, môi chu ra phụng phịu thầm chửi rủa: Đáng ghét, đi đâu lại không muốn cho tôi đi theo.
Lăn qua lăn lại mà gần hết luôn mùng một Tết.
Đúng tám giờ tối tôi mới tỉnh dậy, đầu nặng nề, có chút choáng váng.
Tôi đưa mắt nhìn ra bầu trời đen như mực nhưng căn nhà vẫn lặng yên, trống vắng.
Rốt cuộc tất cả đang ở đâu? Không chịu nổi nữa tôi đành đứng dậy sửa soạn chạy qua nhà bác Phúc.
Đường vào ngõ tối đen, im thin thít.
Tôi ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng phải chỗ này có đèn sao? Sao hôm nay lại tối đến như vậy? Vừa bước chân vào cổng, con Mun chẳng chạy ra mừng rỡ như trước, tôi nghi hoặc e dè tiến vào, cất lên những tiếng the thé:
- Bác gái ơi...
- Có ai nhà không ạ...
Không khí vắng lặng vẫn bao trùm lên tất cả, tôi rón rén đi vào trong nhà, đẩy cánh cửa ra.
Trong nhà tối um, dường như không có ai cả, tôi ngơ ngác đi lại vài bước, nỗi sợ hãi dần dần dâng lên.
" Bụp"
Tiếng cầu dao bật mở, ánh đèn đột nhiên hắt lên chói lóa, tôi giật mình thét lớn, co hai cẳng chực chạy ra ngoài!
- Có maa!!!
- Ê...!ê vặn nhỏ volume coi!
Mi tâm tôi nhíu lại, trái tim cũng dần dần bình tĩnh mà định hình mọi thứ.
Giọng nói ban nãy là của anh hai...!mà sao anh hai tôi ở đây? Người tôi run lên một hồi, tôi khẽ quay đầu lại nhìn: Có An..., hai bác, anh Phong, Hạ Vũ và thêm cả Phương Uyên nữa, tất cả ở đây gần hết chỉ thiếu ba má tôi mà thôi!
- Happy birthday to you
Happy birthday to you
....
Giọng hát ngọt ngào thoáng vang lên, tôi nghiêng nghiêng đầu nhìn vào, ba má tôi bước ra với chiếc bánh kem cùng 18 ngọn nến.
Ủa, vụ gì đây? Sinh nhật ai đây?
- Mày đơ à, nay 7/2 đấy, lại nói không biết ngày gì đi!
7/2 hả? Tôi mơ mơ màng màng tìm trong trí nhớ về cái ngày này.
Dạo gần đây trí nhớ kém hẳn nên mỗi sự kiện gì diễn ra hầu như tôi đều quên hết:
- Con ngáo này, sinh nhật mày đấy!
Anh hai hết kiên nhẫn liền bốp một phát vô đầu tôi rồi kéo tôi vào trong nhà.
À ha, giờ mới nhớ này, 7/2 không chỉ là sinh nhật tôi mà cũng là