Nói rồi Nhi xách mông dậy chạy biến đi.
Tôi ở lại mặt mũi đầy ngơ ngác, đúng kiểu tôi là đâu, đây là ai, có cái gì đó sai sai mà ngẫm lại cũng vô cùng hợp lý.
Ba tôi nói cái gì khó quá bỏ qua nên thôi cũng dẹp luôn đi.
Túm lại là chiều qua nấu cơm cho bả tiện thể vơ vét luôn cái tủ lạnh.
Hợp lý liền!
Ngày hôm đó cứ như vậy bình thản trôi qua, tôi cũng đã sớm cho cái vụ trao đổi học sinh vào tiềm thức.
Ban ngày vẫn đi học bình thường, cho tới buổi tối lại nằm dài trên giường nhắn tin với Hạ Vũ.
Từ hồi tôi giả mất trí tôi phải cùng Vũ đóng kịch rằng tôi chỉ nhớ ảnh người cũ, còn những chuyện hai năm trở lại đây tôi đã quên tất cả.
Vũ thấy vậy liền thở dài tiếc nuối, dạo gần đây ảnh hay nhắn tin cho tôi, đúng cái kiểu muốn chúng tôi làm quen lại từ đầu.
Tôi bật cười hiểu hàm ý nhưng suy cho cùng giữa chúng tôi chỉ có thể là bạn! Đáp lại từng tin nhắn của Vũ tôi vẫn luôn trưng ra một thái độ ngây thơ, không hiểu gì, cuối mỗi tin nhắn luôn khẳng định một cách chắc nịch: Anh là bạn tốt nhất của em!
Tôi biết...!có thể Vũ sẽ buồn...!nhưng thà buồn bây giờ còn hơn buồn mãi mãi.
Thế giới này quá rộng lớn, quá đủ để ảnh tìm được một người tốt với ảnh hơn tôi.
Yêu mà...!tôi đâu thể miễn cưỡng được cảm xúc của chính mình cũng đâu thể yêu cầu Vũ chịu thiệt thòi ở mà bên tôi mãi mãi! Ảnh...!cũng phải có hạnh phúc riêng, rồi...!ai cũng phải có lối đi cho riêng mình mà thôi!
Nghĩ rồi tôi tặc lưỡi một chút đầy tiếc nuối.
Chẳng biết nghĩ nhiều chi cho mệt nữa, thôi thì đi ngủ sớm chút mai còn đi học!
Sáng hôm sau tôi dậy thật là sớm, sớm số 6 lộn ngang! Vội vàng vác cặp thay quần áo chạy vù đến trường.
Tối qua tính đi ngủ rồi ấy nhưng đột nhiên nhớ ra Việt Nam đá bóng với Indo, mà cái con cuồng bóng đá như tôi thì bỏ qua sao được! Thế là tôi phục dậy, banh hai mắt ra cày bóng đá, xem xong bóng cày mấy bộ phim.
Sương sương lúc cảm thấy thỏa mãn thì tầm năm giờ sáng, nằm xuống ngủ chút rồi đi học ai dè ngủ một phát tới mẹ chín giờ luôn!
Vừa đến nơi, cánh cổng trường đóng sập lại.
Rõ ràng nãy giờ tôi lẩm nhẩm bài " Cổng trường mở ra" mà sự thật nó lại phũ phàng như vậy đây! Đời đã cay đắng tô không nói làm chi, loanh qua loanh quanh luẩn quẩn ngoài cổng trường chờ đợi mấy thanh niên quyền lực đi xuống ghi tên vô bảng phong thần huyền thoại!
Đợi một lát tôi bắt đầu trông thấy bóng người rảo bước từ hành lang đi xuống.
Ánh mắt tôi lóe lên tia hi vọng dạt dào.
Bóng người càng ngày càng rõ, rõ bao nhiêu hi vọng của tôi vụt tắt bấy nhiêu: Phan Ngọc Nam, Hạ Phương Uyên!
Tôi bắt đầu lúng túng, vội vã quay người đi, vò đầu bứt tai đến nỗi nội tâm tôi gào thét kịch liệt, má ơi cứu con nhanh lên, gặp hai tên này còn thảm hơn gặp mấy anh xung kích ác quỷ khối trên nữa! Đang cuống cuồng tìm cách thì bỗng nhiên có một bàn