Nguyễn Tri Mộ lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc, đến tận giờ Nghiêm Việt chưa bị ai đánh thì đúng thật là biểu hiện của xã hội chất lượng cao.
Cuộc đối thoại giữa anh và Nghiêm Việt quả thực là "Ông nói gà bà nói vịt"*
* Câu gốc "你发癫,人家问地你答天", từ bộ phim "Lưu Tam Tỷ", dân mạng dùng cảnh này để làm biểu tượng cảm xúc chế giễu những người hỏi một đằng nói một nẻo hay ông nói gà bà nói vịt, râu ông nọ cắm cằm bà kia...
Anh tưởng Nghiêm Việt đã hoàn toàn tỉnh ngộ nhưng thực tế Nghiêm Việt lại rất cố chấp* - Tôi không chỉ không hối cải mà còn chủ động khiêu khích anh.
Anh không cho tôi yêu sớm, tôi đi tỏ tỉnh luôn.
* Câu gốc...在大气层什么, nghĩa đen là trên tầng khí quyển, để hình dung những người cố chấp, bảo thủ.
Đương nhiên Nguyễn Tri Mộ không thể đồng ý.
Nhưng "Biết tên của người đàn ông đó" đối với anh có sức hút vô cùng lớn, Nghiêm Việt tỏ tình chưa chắc đã thành công, nhưng anh chỉ cần tìm được thông tin người đàn ông đó thì có thể can dự chuyện yêu sớm này.
Nguyễn Tri Mộ do dự hồi lâu.
Nghiêm Việt mất kiên nhẫn: "Còn không chốt là tôi không nói nữa."
Nguyễn Tri Mộ cắn răng: "...Được."
Thả con săn sắt bắt con cá rô.
Muốn đấm thì phải xoa trước.
Để xem về sau tôi có đánh cậu gọi cha gọi mẹ không.
——
Tầng ba Trung tâm thương mại Hoa Thiên.
Đây là tầng cao cấp nhất của Trung tâm thương mại Hoa Thiên, bao gồm cửa hàng trang sức, đồ xa xỉ, các cửa hàng mỹ phẩm hàng hiệu, cửa hàng đồng hồ,...
Vì mức độ tiêu pha khá cao nên tầng này cũng ít khách qua lại nhất.
Thỉnh thoảng có thể bắt gặp những quý cô trang điểm tinh tế đi ngang qua, theo sau là các trợ lý xách túi to túi bé.
Nguyễn Tri Mộ trước nay chưa bao giờ lượn qua chỗ này.
Không phải vì tự ti hay rụt rè mà chỉ cảm thấy những cửa hàng chuyên mồi chài những người tiêu tiền như rác, không cần thiết phải đi.
Nghiêm Việt nhìn dáng vẻ đau lòng của anh, nói: "Đừng tỏ ra dở sống dở chết thế, không cần anh trả tiền, tôi trêu anh thôi."
Biết không phải trả tiền, Nguyễn Tri Mộ thở phào.
Anh giục Nghiêm Việt: "Cậu bảo sẽ nói cho tôi tên người đó, cho nên gã tên gì? Làm ở đâu?"
"Không vội." Nghiêm Việt nói: "Chọn quà trước."
Hai tay Nghiêm Việt đút túi, bắt đầu dạo từ cửa hàng trang sức.
Nhân viên bán hàng tiến đến xin giới thiệu, Nghiêm Việt xua tay từ chối.
Hắn cưỡi ngựa xem hoa một vòng, hỏi Nguyễn Tri Mộ: "Anh thích cái nào?"
Nguyễn Tri Mộ làm gì có tâm trạng xem trang sức: "Tôi không hiểu mấy thứ này, trong mắt tôi trang sức nào cũng giống nhau, chỉ có một điều khác biệt là giá cao hay giá thấp."
Nghiêm Việt: "Vàng cũng không thích à?"
Nguyễn Tri Mộ: "Thích, nhưng gần đây giá vàng tụt như chó, hôm qua đọc báo thấy đạt mức thấp mới trong năm nay rồi."
Vừa nói đến tiền, Nguyễn Tri Mộ lại thao thao bất tuyệt.
Anh luôn tỏ ra bi quan về việc giữ giá trị của vàng.
Liến thoắng về giá vàng quốc tế xong mới nhớ ra mình lạc đề, vội phanh xe: "Thế cậu muốn mua vàng tặng gã hả? Gã ta đầu tư vàng à? Hay là quản lý thương nghiệp, trung gian đầu tư?"
Nghiêm Việt không trả lời: "Vậy đi xem cái khác."
Đến cửa hàng đồng hồ.
Nghiêm Việt cúi đầu nhìn đồng hồ sáng loáng tinh tế trong tủ kính: "Anh thấy cái nào đẹp?"
Nguyễn Tri Mộ hời hợt nhìn một cái: "Không đẹp bằng cái cậu đeo."
"Của tôi á?"
Nghiêm Việt cúi đầu nhìn một cái.
Hắn đeo một chiếc đồng hồ cơ vàng trắng 18k da cá sấu, mặt đồng hồ là đá sapphire, chạm khắc thủ công, là quà sinh nhật bố mẹ tặng hắn vào một năm nào đó.
Nhân viên bán hàng nhận ra hãng đồng hồ đó, một thương hiệu đồng hồ Thuỵ Sĩ được thành lập vào thế kỷ 18, nói đùa: "Cái này chỗ chúng tôi không có, là dòng phiên bản giới hạn năm đó, giá một cái có thể mua mười cái chỗ chúng tôi...!Ngài đến phá quán đúng không?"
Nguyễn Tri Mộ giật cả mình.
Anh chưa bao giờ hiểu rõ về nguồn tài chính của nhà họ Nghiêm, chỉ biết họ giàu có và hào phóng.
Giá đồng hồ trong tiệm toàn năm chữ số trở lên, cái trên tay Nghiêm Việt há chẳng phải...!Truyện Trinh Thám
Nguyễn Tri Mộ nhớ hồi trước mình thu bàn trà, thấy đồng hồ bên cạnh đĩa trái cây, tiện tay ném vào ngăn tủ đồ.
Anh bỗng thấy đau lòng.
Cảm giác như trong tiểu thuyết kể, nhân vật phản diện hung ác bắt nạt nhân vật chính yếu đuối, sau khi nhân vật chính trở mình phản công, nhân vật phản diện sẽ phải nhận hậu quả tương tự.
Là anh có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, Nguyễn Tri Mộ thầm nghĩ, lần sau nhất định phải thắp hương tắm rửa lập bài vị cho ngài mới được.
Cửa hàng đồng hồ cũng không chọn được quà phù hợp.
Nghiêm Việt ra khỏi cửa hàng đồng hồ, xoay người vào cửa tiệm xa xỉ phẩm.
Nguyễn Tri Mộ đã bị dày vò mất hết sức lực.
Vì vậy khi Nghiêm Việt hỏi anh thích gì trong đống quần áo cao cấp, đồ da, giày dép, phụ kiện, nước hoa, trang sức cao cấp được sắp xếp ngăn nắp, Nguyễn Tri Mộ vô lực nói: "Nước hoa đi."
Nghiêm Việt: "Bảo anh chọn quà sao lại không vui vậy?"
Nguyễn Tri Mộ: "Cậu biết rõ tôi không hiểu mấy thứ này, cố ý làm tôi mất mặt đúng không."
Nghiêm Việt: "Tự anh nói, 13 tuổi bắt đầu yêu đương, số lần yêu đương đếm không xuể, một tháng thay hai bạn trai, đều là đàn ông mạnh mẽ cơ bắp, ai cũng yêu anh đến chết...!Nên tôi nghĩ, kinh nghiệm anh nhận quà cũng phong phú, cố ý mời anh chỉ bảo."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Đào mộ đúng không.
Có thể có một chút đồng cảm cơ bản giữa con người không.
Anh xoa mặt, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt chế giễu của Nghiêm Việt: "...!Chọn của cậu đi, nói nhiều thế."
Nghiêm Việt hỏi anh thích mùi hương nào, trầm hương gỗ mun, cỏ hương bài, đậu tonka, hoa hồng hay hương nhan?
Nguyễn Tri Mộ đâu có hiểu.
Anh chỉ có một lọ nước hoa 4711, là nhân lúc hạ giá Triển Tử Hàng mua tặng anh vào năm kia, một lọ chưa tới một trăm tệ.
Những lọ nước hoa trên kệ này, nhìn cũng tinh xảo long lanh nhưng lọ nào cũng hơn nghìn tệ.
...!Sao không cướp luôn đi!
Anh chỉ biết Nghiêm Việt chọn nước hoa là để đi tặng lão già lừa hôn đó.
Nguyễn Tri Mộ: "Hương nhang đi."
Vừa lừa hôn vừa dụ dỗ trẻ vị thành niên, hương nhang là hợp nhất, nhanh chóng đóng gói gửi đến